Tháng giêng rộng dài câu Quan Họ

Thứ Tư, 2 tháng 11, 2011



Truyện Nguyễn Phan Hách

Năm ấy, tôi học Trường Sư phạm Trung cấp Sông Cầu, và sắp thi tốt nghiệp. Một hôm, anh cái Trang - bạn cùng phòng, đang học Đại học ở Hà Nội "lệnh" về: Có hai bạn thân của anh muốn về Trường Sông Cầu chơi. Ngầm ý giới thiệu cho mỗi đứa một " cậu" để làm quen…

Chiều thứ bẩy, chúng tôi ra ga Thị Cầu đón. Chẳng hồi hộp gì, bình thường lắm. Hai đứa nhởn nhơ, kiêu kỳ, sẵn sàng trêu chòng các chàng trai ngu ngơ. Chúng tôi vừa tuổi dậy thì, lại xinh đẹp " đẳng  cấp", hồn   nhiên ,vô tư                                           Tàu đến. Sân ga xép mênh mông ngằm ngập nắng.Chỉ có hai người xuống. Đúng là hai anh chàng kia rồi.

- Tao " lấy" anh áo trắng - Trang nói

- Tao " lấy " anh áo xanh - Tôi nhận phần

Chúng tôi hồn nhiên chào hỏi giới thiệu nhau. Anh áo trắng tên là Trường. Anh áo xanh tên là Vũ.

- Em là Trang -Tôi nói

- Em là Thảnh - Trang nói

Chúng tôi tráo tên cho nhau đầy tinh quái.

Táo tợn, nghịch như quỷ sứ, tôi áp sát " săn sóc" Vũ, còn Trang " săn sóc" Trường. Đùa tý thôi, chứ chả ai có ý định gì . Tình bạn thời cắp sách.

 Trường Sư phạm của chúng tôi ngày ấy bên sông Cầu đẹp lắm. Xưa vốn là Trường Dòng đào tạo linh mục toàn Đông Dương, xây từ đầu thế kỷ. Y như một mảnh nhỏ của Châu Âu cổ điển. Những mái vòm Gô tích cổ kính trong bóng xanh cổ thụ Dã hương um tùm.

Vũ và Trường ở nhờ trong ký túc xá Nam. Đúng dịp nghỉ dài ngày, trường vắng hoe, bốn chúng tôi thả sức "giao lưu". Tôi với Trang mỗi đứa đẹp một vẻ, chẳng đứa nào thua đứa nào. Còn Vũ và Trường cũng thế. Hai anh đều nhã nhặn, lịch thiệp và đẹp giai.

Buổi tối bốn chúng tôi dạo chơi dọc bờ sông Cầu nghe sóng rì rầm. Ngồi ngắm trăng và se sẽ hát. Hôm sau đi chơi núi, cách đấy hai cây số. Đồi mênh mông đầy hoa mua tím, hai đứa ngắt rải quanh chỗ ngồi. Bữa ăn píc níc rất vui. Hai anh chăng bẫy bắt gà gô núi đem nướng. Mồm miệng nhọ nhem đầy mỡ, cười khanh khách.

Cũng chả ai hỏi ai kỹ càng lai lịch của nhau làm gì. Tình bạn thời cắp sách hồn nhiên như thế. Chỉ biết hai anh đều học giỏi loại siêu ở Đại học Tổng hợp Lý. Cũng sắp ra trường.

- Hôm nay, mới làm quen nhau . Dừng lại đến đây là đủ. Sau này sẽ viết thư cho nhau - Trang tuyên bố và " phân công" cho tôi với Vũ, còn nó thì với Trường.

Cuộc đi chơi về trường Sư phạm Sông Cầu của hai anh chấm dứt.

Chúng tôi lại tiễn hai anh ra ga Thị Cầu về Hà Nội. Lúc chia tay, có quyến luyến ,nhưng mong manh, mơ hồ, chỉ thoáng qua. Tàu hú còi, hai anh giơ tay vẫy. Khi tàu mất hút, hai đứa cười nắc nẻ vì trò nghịch ngợm của mình. Cho đến lúc này hai anh vẫn chưa biết chúng tôi tráo tên cho nhau…

…Chúng tôi ra trường, mỗi đứa về một tỉnh. Trang về trường Cấp 2 Ấm Thượng, Phú Thọ, còn tôi về trường Lục Nam, Bắc Giang. Xa cách không còn được ríu rít bên nhau. Con gái đẹp vào đời có bao nhiêu vồ vập đợi chờ. Tôi lãng quên vụ " tình bạn bốn người" lúc nào không biết. Ít lâu sau, nhận được thư Trang. Thư viết: " Chúng mình quả là hai đứa đanh đá, kiêu căng. Tao cũng như mày quên đứt " hai cậu" sinh viên Vật lý. Ra trường, không cho họ địa chỉ mới. Nhưng mày biết không, anh Vũ đã về trường Sư phạm Sông Cầu hỏi phòng Tổ chức địa chỉ của Ngô Thị Trang. Mở sổ: Trang về cấp 2 Ấm Thượng - Phú Thọ. Thế là Vũ gửi thư. Thực ra là thư viết cho mày, vì tao đã "phân công" rõ ràng hôm ấy .Vì vụ tráo tên, mà thư đến tay tao. Lá đầu phúc đáp , tao vẫn đùa nghịch, đóng vai mày. Dịp nghỉ, anh ấy đi chơi ngược Sông Thao,đã tìm đến trường tao. Gặp nhau, tao sợ quá phải thú thật, anh ấy cười xoà. Trước đó, chúng mình " phân công" cho vui, chứ ai đã có tình ý gì với ai. Và bây giờ, sau vài lần tiếp xúc, tao bỗng có tình cảm với Vũ. Bây giờ tao " phân công" lại: Anh Vũ của tao, anh Trường của mày. Trường " biệt vô âm tín rồi". Cho mày chết " con ranh đỏng đảnh"!.

Đọc thư, tôi cười ngất. Và trả lời:Mày ‘ cướp" Vũ của tao. Tao sẽ " đánh ghen". "Phân công" xưa "như đinh đóng cột", không thay đổi….Nói đùa thế thôi, chứ thực lòng tôi vui vui vì mối tình của nó. Nó đẹp chẳng kém gì tôi, anh nào chả mê. Còn tôi, " quơ tay trái cũng được dăm ba anh" hào hoa phong nhã. Sợ gì…

Âu cũng là số giời đã định.

Vụ tráo tên làm nên duyên Trang - Vũ…

Thời gian thấm thoắt trôi. Số phận của những người đàn bà được định đoạt. Tôi định chẳng bao giờ nói ra điều này, nhưng sao lòng  cứ rợi buồn khắc khoải .Và bây giờ tôi muốn nói…

Anh Vũ chồng Trang, không ngờ lại là một người siêu việt, xuất chúng. Lúc ra trường anh cũng chỉ là Giảng viên Vật lý. Thiên tư bộc lộ, anh được đi học tập nghiên cứu ở các Trung tâm Vật lý quốc tế. Sau bao phát minh, cống hiến, anh đã trở thành Viện sĩ một viện Hàn lâm hàng đầu thế giới. Được coi là nhà khoa học sáng giá của Việt Nam thế kỷ 20. Trong nước, anh thành nhân vật quan trọng của Quốc gia ,có quyền lực về chuyên môn và chính trị…

Số phận tôi, người chồng " hào hoa phong nhã" ban đầu, giờ đã là dĩ vãng. Chúng tôi chia tay nhau sau mười năm chung sống. Đứa con gái ở với mẹ. Tôi thành con thuyền không bến.

Mỗi lần xem ti vi, thấy Vũ cùng " phu nhân" tiếp khách quốc tế, nước mắt tôi rơi lã chã. Vũ phong độ, oai vệ khác thường. Trang bên chồng, vẫn xinh đẹp, và mắt vẫn ánh lên những nét tinh nghịch thủa nào. Trang ơi, ai bảo mày nghĩ ra trò đánh tráo tên…

Đại Yên 21 tháng 05 năm 2011


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét