CON MÈO
Nửa đêm, trời đen đặc mênh mông, tiếng mưa rơi đều đều buồn bã.
Tôi thức dậy, cảm thấy cô đơn khác lạ .Nhìn ra ghế sôpha thấy con mèo ngồi đó, mắt xanh biếc xuyên màn đêm.
Con mèo trắng như tuyết, mềm mại, gợi dáng người thiếu nữ. Nó nhìn tôi như có gì khắc khoải…
Tôi chìm lắng trong cảm giác khó tả, hư hư thực thực.Màn mưa đêm khuya đưa tôi về một không gian khác. Một ánh chớp loé lên . Tôi bỗng nhận ra, ngồi trên ghế sôpha, không phải là con mèo ,mà là một cô gái trắng như tuyết, mắt xanh biếc buồn buồn, nhìn xuyên màn đêm.
Tôi giật thót kinh hoàng hét lên, vội giơ tay bật đèn. Ánh sáng vỡ oà, và trên sôpha lại là con mèo như cũ. Ngồi đó, như đêm đêm, nó vẫn hay ngồi đó.
Tôi chìm vào giấc ngủ, và thấy thần kinh mình có vấn đề, nhìn thấy ảo giác.
Mình mệt mỏi lắm, tinh thần đang ốm.
Đêm hôm sau, tôi đi ngủ sớm, rồi trằn trọc, chập chờn, nửa đêm mở mắt. Lại thấy trên sôpha, người con gái như đêm qua, ngồi yên lặng mắt xanh biếc.
Bủn rủn hết chân tay, hồn bay phách lạc, tôi xuýt ngất đi.Vụt nhớ trên tường có chiếc kiếm Tầu vẫn treo làm đồ trang trí, tôi giật phắt lấy, cầm trong tay lăm lăm.
Có vũ khí, vững tâm hơn, tôi không bật đèn, để nhìn kỹ sự thể xem sao.
Người con gái như khối ngọc chuốt tinh khiết, môi đỏ hồng nhỏ xíu y như môi mèo, và đôi mắt thăm thẳm hoang dại mênh mông.Dáng nét mềm mại uyển chuyển y như sự mềm mại của con mèo trắng quen thuộc của tôi.
Nàng thở nhè nhẹ, ngúc ngắc cái đầu, rồi nhìn thẳng vào tôi đăm đăm. Như mỉm cười, như muốn nói cái gì…
- Cô là ai? - Tôi hỏi không ra hơi.
Cô gái hiểu, nhưng không trả lời được, chỉ lúc lắc đầu.
- Cô là tiên…hay là ma…
Tôi sợ quá, không chịu đựng thêm được nữa, bật đèn. Trên sôpha lại là con mèo tuyết. Tôi đến gần nó vuốt ve làn lông mượt như nhung. Nó dụi đầu vào tôi âu yếm. Và ánh mắt nhìn, y hệt mắt nhìn của cô gái.
Không phải ảo giác. Không phải. Tôi đã nhìn thấy cô gái thật. Cả ngày hôm sau, tôi quan sát con mèo, và thấy nhất định nó không phải là con mèo bình thường. Những câu chuyện cổ tích ùa về trong óc tôi. Những chàng hoàng tử biến thành chim thiên nga. Nàng công chúa bị phù phép biến thành con cóc. Nàng tiên đánh vỡ chiếc chén của Ngọc Hoàng, bị đày xuống trần gian trong kiếp con mèo…
Tôi không biết là tôi đang như thế nào. Thần kinh trầm cảm, hay tỉnh táo bình thường. Chỉ biết đang đắm chìm trong một cảm giác hư ảo rất lạ.Trở về sống trong thời đại của các chuyện cổ tích.
Tôi lấy một dải lụa đỏ buộc ngang cổ con mèo. Tối hôm sau, người con gái trên sôpha, cũng có một dải lụa đỏ trên cổ. Tôi không sợ nữa. Cô gái đẹp lắm. Đẹp kỳ diệu, không một người bình thường nào trên đời này đẹp được như thế. Tấm thân như tuyết. Tôi lại gần vuốt nhẹ trên người cô. Cảm giác mát lạnh như trăng rằm. Cô lại cười cười. Đôi môi đỏ hồng nhỏ xíu như môi mèo. Và mắt nhìn xuyên tận đáy mắt tôi.
- Cô nói đi…Cô có phải là nàng tiên không?
Cô gái lại lúc lắc đầu.
Nhưng quái ác là không sao bật ra được thành lời, mặc dù đôi môi mấp máy mủm mỉm, vừa như công nhận vừa như không.
Tôi ôm chầm lấy cô, ghì chặt. Tấm thân như ngọc chuốt, như trăng rằm.
Cô cũng ôm lấy tôi. Đôi tay xiết nhẹ, móng tay như cào cào trên lưng. Sáng hôm sau, soi gương tôi thấy đúng như vết mèo cào.
Tôi nâng niu con mèo, và rất sợ nó bỏ nhà đi lạc thành mèo hoang. Tìm một sợi xích, xích nó lại. Tối  hôm ấy, trên cổ nàng có vòng xích bạc. Tôi gỡ ra cho nàng:
- Khi tôi bật đèn, cô đừng biến đi đâu nhé.
Nàng cười cười, gật đầu như đã hiểu. Khi đèn loé sàng, nàng còn ngồi đấy. Nhưng mắt nheo lại như chói chang. Rồi bóng hình nàng lại từ từ tan loãng. Còn lại nguyên hình con mèo bình thường.
Tôi cảm thấy một cái gì rung động nức nở trong lòng, ôm ghì lấy nó. Lớp lông mượt như nhung, mịn như da thịt người con gái ban nãy.
Sáng hôm sau, tôi đặt đĩa cá của mèo trên bàn, cạnh đĩa ăn của tôi. Suốt ngày tôi quanh quẩn, và chỉ chờ đến tối, để người con gái lại về. Nhưng tối hôm ấy, dù mưa gió não nề, sấm ì ầm xa xăm và chớp loé huyền thoại, nửa đêm thức dậy, tôi vẫn chỉ thấy con mèo ngồi đó. Không thấy nàng đâu. Nàng không hiện về nữa. Một nỗi tiếc buồn, thất vọng dâng lên trong tôi, đến nỗi tôi xuýt bật khóc. Tôi thức suốt đêm, còn con mèo thì nhắm mắt lim dim hững hờ chìm vào giấc ngủ…
Đại Yên, 1/7/2011
 ·  ·  · Chia sẻ · Xóa