Tháng giêng rộng dài câu Quan Họ

Chủ Nhật, 30 tháng 10, 2011

tho


PHỦ LẠNG THƯƠNG



Tôi trở về sông Thương ,Phủ Lạng

Thị xã giờ là phố phồn hoa

Dạo một mình tìm lại ngày xưa

Người con gái một thời say đắm

Số điện thoại trong tay muốn bấm

Đã bao lần ngần ngại lại thôi

Mái nhà xưa giờ đã đâu rồi

Lạc lõng một mình nơi phố trọ

Lá phượng vàng rơi ngoài cửa sổ

Đã vèo bay hết một đời người

Tôi đi đâu góc biển chân trời

Còn về tìm gì nơi phố Lạng

Tôi không biết…Nơi này tôi đã sống

Cả một thời nao nức hào hoa

Rồi tôi đi từ ấy cách xa

Sông Thương có thương người bội bạc

Người đã khác ,thành phố giờ đã khác

Chỉ mình tôi là của ngày xưa

Vẫn còn đây nguyên vẹn  giấc mơ

Cuối phố kia có người con gái đẹp

Đã từng yêu thương tôi tha thiết

Con đường này in dấu chân em

Tôi lang thang soi dưới ánh đèn

Bóng hư vô một thời lãng mạn

Điện thoại cầm tay mà không  bấm

Thành phố này còn có thương tôi

               20-11-2010

   NGUYỄN PHAN HÁCH

















MIỀN QUÊ BÊN KIA SÔNG ĐUỐNG

             (Gửi Hoàng Cầm)



Sông Đuống quặn phù sa trĩu nặng

Hoài thai miền bãi mía nương ngô

Em ở làng Chằm,anh ở làng Hồ

Chung nhau một cánh đồng xanh ngắt

Quê mình bao nhiêu là sự tích

Bao nhiêu là khai mở đầu tiên

Thành Luy Lâu đất cổ thiêng liêng

Sỹ Nhiếp đem chữ Nho về dậy học

Chùa Dâu đón Phật từ Tây trúc

Từ xa xưa,buổi mới công nguyên



Ông Nhà Thơ chữ nghĩa ưu phiền



Bị chém đầu vì Thơ khởi nghĩa

Thôi kể làm gì câu chuyện cũ

Anh em mình chỉ biết làm thơ

“Bên kia sông Đuống” trời mộng mơ

Anh tìm Lá Diêu bông vô vọng

Có lá ấy đâu mà em mong ngóng

Anh cùng em chơi Tam cúc với nhau

Quê hương mình xanh biếc ngàn dâu

Thấp thoáng mái đầu Anh bạc trắng

Cầu Thệ Thủy ,quán Thu Phong thanh vắng

Anh dắt em vào nghỉ phút giây

Nguyễn Gia Thiều ở cuối cánh đồng này

Và Thái Thuận làng bên gần lắm

Ta dạo bộ dọc bờ Sông Đuống

Một thôi đường đến quê Huyền Quang

Nơi này sao Thơ lắm thế anh

Thanh bần lắm ,em chẳng làm thơ nữa

Cỏ biếc xanh , nắng vàng chan chứa

Em chép ra ,là đã thơ rồi

Không làm thì cũng tự có thôi

    30-9-2010

NGUYỄN PHAN HÁCH













CHỢ TÌNH KHAU VAI HÀ GIANG



Nơi thung lũng đầy hoa Đào nở

Người về đây ,tấp nập Chợ Tình

Em gái nào ,mười tám đẹp xinh

Hồi hộp quá, lần đầu đi chợ

Em muốn tìm một chàng trai nào đó

Cưỡi ngựa hồng ,dao quắm cài lưng

Em sẽ yêu người ấy  vô cùng

Sau câu hát làm quen ướm hỏi

Anh là ai? Anh từ đâu tới

Đi chợ tình bán bán mua mua…

Chàng trai nào từ sáng tinh mơ

Chân chạy nhắng ,lòng như mở hội

Tìm lấy một cô nàng mong đợi

Cả Chợ Tình, biết chọn ai đây

Bẻ cành Đào , bói lá cầu may

Mong một người làn da như tuyết

Môi thắm đỏ và đôi mắt biếc…

Giữa Chợ Tình ồn ã bán mua

Tìm người tình từ sáng đến trưa

Người tìm được và người không tìm được

Nơi góc chợ , trong veo ngòi nước

Một bà già ngồi với một ông già

Mấy chục năm xưa , họ lứa tuổi hoa

Đã yêu nhau trong Chợ Tình phiên ấy

Nhưng cuộc đời éo le biết mấy

Họ không được về chung một mái nhà

Mỗi năm một lần,  như phiên Chợ Tình xưa

Họ lại đến gặp nhau chia xẻ

Chuyện đời tiếng cười bên giọt lệ

Họ chùi cho nhau rồi lặng lẽ chia tay…

Ch Tình Khau Vai- kỳ lạ nơi này

Khắp mặt đất có nơi nào như thế

Mỗi năm một lần phiên chợ mở

Cho tình yêu tìm đến với nhau

      24-4-2010

NGUYỄN PHAN H ÁCH










































Thứ Bảy, 29 tháng 10, 2011

Gánh hàng hoa


Em gánh hàng hoa vào phố bán
Đòn gánh cong như gợn gió thu
Quang chòng chành những duyên phận đu đưa
Ẩn chứa trong đài hoa khoe sắc
Em gánh mùa thu vào phố bán
Gánh nắng thu trong cánh cúc vàng
Gánh nhớ nhung màu tím hoa lan
Gánh gió xuân trong cánh đào bích nở
Gánh mùa hè trong màu sen rực rỡ
Gánh gió đông run rẩy bông hồng
Bốn mùa trên vai áo gụ lưng ong
Nụ cười em bên hoa hàm tiếu
Bàn tay em vẫn còn đất lấm
Hoa nhẹ tênh mà nặng trĩu nhọc nhằn
Mồ hôi em tưới gốc bón chăm
Thăng hoa thành hương thơm ngào ngạt
Em ẩn giấu một chút gì xa xót
Những vết cào chẩy máu gai hồng
Những giọt sương hoa ngậm trắng trong
Lệ ban mai như lòng em tinh khiết
Anh cầm hoa ,mùi thơm da diết
Hương sắc đời trên gánh đong đưa

      22-10-2010
NGUYỄN PHAN HÁCH

Nửa vầng trăng

 
                                            Nửa vầng trăng giữa trời đơn lẻ
                                            Như là tôi ,một nửa cô đơn
                                            Tôi và trăng ,ai lẻ loi hơn
                                           Ta nhìn nhau cùng chung ước muốn
                                           Trăng xuống với tôi trong sầu muộn
                                           Tôi lên không gian thức với trăng khuya
                                           Chia tay buồn , lặng lẽ trăng đi
                                           Tôi âm thầm lùi về song cửa
                                           Rồi một buổi ngời lên rực rỡ
                                           Trăng về tròn vành vạnh giữa trời
                                          Trăng đã tìm được nửa của mình rồi
                                          Còn tôi vẫn cô đơn một nửa
                                          Trăng mãn nguyện biếc xanh rờ rỡ
                                          Nhưng nào đâu có được bền lâu
                                          Thoáng qua mà nửa đã đi đâu
                                          Trăng lại khuyết , lại cô đơn ,một nửa
                                          Như là tôi nấp sau song cửa
                                          Hai chúng mình lại ngó trông nhau
                                                                        21-10-2010
                                                               NGUYỄN PHAN HÁCH

GÁC XÉP


Căn gác xép nép vào vòm lá
Hoa Sấu rơi lấm tấm bay xa
Xưa ở đây có một nhà thơ
Các vần thơ thiếu tiền thuê trọ
Anh trả bằng những bài thơ lãng mạn
Hoa Sấu thơm cũng trả giùm anh
Trái Sấu vàng dịu ngọt cuộc tình
Cô gái với chàng thi sĩ trẻ
Thơ lả tả như Sấu vàng trút lá
Sấu phủ tiền vàng lên gác xép mộng mơ
Gác xép thành kỷ niệm đi qua
Chàng thi sĩ vào đời danh vọng
Gác xép nhớ người quen mong ngóng
Hoa Sấu vẫn thơm , lá Sấu vẫn vàng
Thơ xưa giờ lấp lánh hào quang
Không có tiếng xạc xào lá Sấu
Gác xép trong phố buồn ẩn náu
Rêu lên màu in dấu chân xưa
     16-11-2010
NGUYÊN PHAN  HÁCH

Bài ca Quan họ

Làng xưa ấy có chàng trai đóng khố
Và người con gái mắt lá răm
Thầm yêu nhau mà e thẹn cách ngăn
Chàng tìm cách nghĩ ra bài hát
Vào một đêm trăng thanh gió mát
Ngân vang lên điệp khúc tỏ tình
Bên cây đa giếng nước sân đình
Người con gái nghe mắt rưng rưng lệ
Anh yêu bao nhiêu thì em cũng thế
Bài hát này kết nối đôi ta …
Từ ấy miền quê, vang dội ngân nga
Những câu ca làm nhịp cầu đôi lứa
Họ nghĩ ra trăm ngàn câu hát nữa
Để thề nguyền , hò hẹn , khát khao
Họ yêu nhau và họ lấy nhau
Trái tim họ tôn thờ tiếng hát
Câu hát thành linh thiêng bất diệt
Chở che đời họ giữa trần gian
Cứu đời họ qua những phút gian nan
Nuôi họ trong niềm vui cuộc sống
Những câu hát tình yêu khát vọng
Cứ lan xa đến bốn phương trời
Rồi một ngày kia,tất cả mọi người
Thấy câu hát sao mà có lý
Lòng họ cũng âm vang như thế
Cũng khát khao , tha thiết ,thề bồi
Câu hát thành của chung tất cả mọi người
Là di sản muôn đời sống mãi…
Miền quê ấy có một người con gái
Mắt lá răm ,tóc bỏ đuôi gà
Yêu chàng trai đóng khố ngày xưa
Đã nghĩ ra bài ca Quan họ
     
      2008-ngày Quan họ đươc công nhận
      là di sản văn hóa thế giới
           NGUYỄN PHAN HÁCH