Tháng giêng rộng dài câu Quan Họ

Chủ Nhật, 7 tháng 7, 2013

văn thơ




Về lại trường xưa
Tản văn của Nguyễn Phan Hách


       Hôm nay, chúng ta gặp nhau tại đây làm cuộc du lịch ngược thời gian, về quá khứ, về tuổi hoa niên, về mái trường xưa...
       Những cuộc đời từng trải, chai sạn, mà giờ rưng rưng tâm hồn trong trẻo suối nguồn non tơ. Ta đi tìm lại ta, cậu bé, cô bé tuổi ten bước vào đời, mở trang sách cuộc đời đầu tiên trinh trắng.
       Hôm nay, ta trở lại thuở ấu thơ, thời cắp sách ,và cuộc đời ta đang là cuốn vở trinh trắng chưa có dòng chữ nào viết vào. Ta là con tàu trắng với cánh buồm đỏ thắm chưa tách bến, chưa lao vào bão tố đại dương, chưa bị gió vò nhàu, tơi tả.
Hôm nay ta trở về thành bông hoa hàm tiếu mới nở ,đầy sắc hương bên con bướm vàng mê mải, chứ không phải là bông hoa dầm trong sương giá, phai hương.
Hôm nay ta hất gánh nặng mấy chục năm tuổi tác như đá tảng trên vai, để trở về thành những học sinh ngây thơ của mái trường  …………………………………………………………, phơi phới vào đời ngập tràn hoài bão, ước mơ, tình yêu đầu. Cho nên những giờ phút hôm nay với chúng ta là quý lắm, không gì sánh được. Điều đó cắt nghĩa vì sao từ nơi xa chúng ta đến đây, gặp nhau, chỉ để ngồi bên nhau, bắt tay, chào hỏi, chuyện trò...
       Ta nhìn vào mắt nhau, để thấy trong mắt bạn còn ảnh hình mình ngày xưa nguyên vẹn, trẻ trung. Ta nhìn trong gương mặt nhàu nhĩ màu thời gian của bạn, mà thấy lung linh dáng nét hào hoa tuổi trẻ ngày xưa của bạn vẫn còn nguyên đây.
Những cái nhìn của chúng ta với nhau, chính là những kiểu ảnh, chụp lại thời quá khứ, chụp lại tuổi thơ ngây của nhau để tặng nhau trong phút giây này.
       Tặng phẩm vô giá, chỉ có thể có trong cái không khí hôm nay. Bức ảnh tuổi trẻ của ta có thực mà hư ảo, có thật mà mong manh, chỉ cần chớp mắt không khéo, là đã có thể tan nhòa. Ngày hôm nay chuyến tàu tốc hành của cuộc đời ta đã lao như tên bắn trong chặng đường dài nửa thế kỷ, đã hoàn thành sứ mệnh cuộc đời đang từ từ chậm lại để đi tiếp chặng 10, 20, 30 năm nữa, đến ga cuối cùng. Chặng cuối cùng này có tên là chặng Thanh nhàn và trong chặng Thanh nhàn ta lại như trở lại tuổi thơ, hoa niên, trở lại điểm xuất phát. Hãy nhắm mắt lại, để tưởng tượng ta đang là những chàng trai tuổi trẻ, cô gái đẹp xinh bên nhau, mộng mơ vần thơ của những mối tình đầu.
       Hình thể ta đã già, nhưng  tâm hồn ta vẫn trẻ trung, hãy để cho tâm hồn thăng hoa trong giây phút quý giá này.
       Ngày hôm nay, con tàu 5, 6, 7 chục toa nguyên liệu, năng lượng đã dùng hết cho chặng đường đời ,chỉ còn trên dưới  10, 20, 30 toa năng lượng tinh chất nhất, để giúp ta đi vào bất tử nếu chúng ta biết sống đẹp. Cuộc gặp gỡ của chúng ta hôm nay là minh chứng  chúng ta đã biết sống đẹp, sống có tình người. Không biết các bạn thế nào, chứ tôi, tôi thấy một cảm giác rất lạ là cuộc đời ta đã sống như một giấc mơ, không có thực, nó nhanh quá, vèo một cái như lá bay, đến khi định thần trấn tĩnh lại, nhìn trong gương thấy tóc đã bạc rồi.
       Soi gương nhìn mái đầu đã bạc
Ngỡ tóc ai, không phải tóc mình
Ngỡ như chưa sống đời ta có
Mà sống đời ai đó trôi nhanh
Ta đã qua trên dưới nửa thế kỷ bão tố. Ta đã vượt qua hết. Những thành bại đường đời. Những công danh đã có. Ước gì bây giờ ta trở lại tuổi trẻ.
Ai trả lại cho tôi tuổi trẻ
Tôi xin trả lại hết cho đời
Những công danh mà tôi đang có
Tôi trở lại trở về chân trắng thôi
Với cảm xúc ấy, tôi và các bạn, trong giờ phút này, chúng ta hãy cùng nhau nhắm mắt mơ màng, đến ghi xê nhà ga xếp hàng mua một tấm vé, để lên chuyến tàu ngược thời gian về quá khứ...
Cho tôi một vé về thơ ấu
Chiều hôm tiếng mẹ gọi bên thềm
Cánh mỏng chuồn chuồn bay hư ảo
Lập lòe đom đóm rớt sao đêm

Cho tôi một vé về thơ ấu
Sương mù bao phủ tóc non tơ
Ve vàng lột vỏ đêm trăng biếc
Mắt buồn phơi nắng lá vườn thu

Cho tôi một vé về thơ ấu
Đường đi phía trước đã xa xôi
Người quay trở lại, không được nữa
Ai giận hờn ai, lỡ chuyến rồi.


15/10/2007vvvvvvvvv