Tháng giêng rộng dài câu Quan Họ

Thứ Ba, 10 tháng 2, 2015


MÙA HOA DẺ
             


                Truyện mi ni của Nguyễn Phan Hách

  
Những năm máy bay Mỹ bắn phá, cơ quan tôi sơ tán ở vùng đồi Dẻ Nhã Nam - Yên Thế. Phong cảnh đẹp tuyệt trần. Những đồi thấp, la đà Dẻ cổ thụ. Suối nhỏ lượn quanh, Đập lớn xả lũ nước chẩy như thác, hồ lớn mênh mang.
Nhưng nói thật, đang ở thị xã tiện nghi, lại còn đang tuổi trẻ con, nên tôi vô cảm, chả biết thế là đẹp.
Vào mùa xuân, hoa Dẻ nở trắng vùng đồi. Bạt ngàn như tuyết. Tuyết hoa rơi lợp kín mái lều.
Vậy mà cảm giác của tôi cứ trơ trơ. Không hiểu được mùi thơm của nó. Hơn nữa, tôi nói thật ra điều này, thật 100%, đừng bảo nhảm nhí bịa đặt (nếu nói sai, cứ cho tôi cái tát - tôi thề như thế. Những người quê vùng Dẻ hãy lên tiếng chứng nhận. Văn chương được hư cấu, nhưng không phải là bịa láo). Rằng hoa Dẻ mùa nở mãn khai ,thoảng một mùi khó nói, giống như mùi lúc vợ chồng ân ái, sinh lực đàn ông tràn ra sực nức.
Đó cũng chính là lúc ong bướm ở đâu, bay về phủ kín, chúng hít nhụy từ mùi hương thần tiên ấy. Chỉ chúng mới cảm nhận được hương kỳ diệu này. Còn tôi, ngu như bò, “nhà thơ” chuyên làm thơ tán gái, nhưng không bằng con ong…
Tôi để ý chị Thương, chủ đồi Dẻ bên cạnh, cứ mùa hoa, là ra cắm cúi chăm bón. Mùa này mưa xuân tươi tốt, cây nó tự lớn, làm gì phải xới xáo. Chả có chủ đồi nào chăm sóc cây vào mùa này.
Chị ngồi đấy, ngắm nhìn những bông hoa Dẻ, hít nhè nhẹ hương thơm.
Tôi thường đến gần, chuyện trò cùng chị. Người nở nang, dễ thương, dễ gần. Thân quen rồi, có lúc chị đùa vuốt má tôi:
- Phinh phính non tơ thế này, con gái nó cáu lên ,nó cắn cho chẩy máu.
- Em cắn lại - Tôi cãi.
Chị Thương đã gần bốn mươi tuổi, chồng đi chiến đấu xa, đã hy sinh. Chị ở nhà, được làm Chủ tịch Hội phụ nữ xã, lúc nào cũng giữ tư thế đứng đắn, nhưng đôi khi hai má cứ tự nhiên đỏ hồng lên , đẹp như tiên…

Hoa Dẻ nở mùa xuân, suốt chín tháng sau - tương đương với thời gian đàn bà mang thai, mới kết quả. Đầu mùa đông, những hạt Dẻ nâu tuột khỏi lớp vỏ gai, rơi tí tách trong nắng hanh. Hạt Dẻ mang vị đất, hương rừng, gió xuân, nắng hạ, heo may đầu thu, nên có vị ngon bùi kỳ lạ.
Tôi thường ra nhặt hạt Dẻ hộ chị, đựng đầy trong giỏ. Nhóm chút than hồng, thả nắm hạt dẻ vào nổ lụp bụp, hai chị em ăn, má nhọ nhem nhọ thỉu.
Mùa Dẻ rụng đi qua. Rồi tết đến. Rồi mùa xuân. Và hoa Dẻ lại nở sực nức cái mùi mà ong bướm mê cuồng. Và chị Thương lại đến đó với mùi hương hoa Dẻ…
Bẵng  một thời gian, tôi đi công tác xa. Ngày trở về, một hôm đi qua bờ Đập đang xả lũ cuồn cuộn,  thấy chị Thương đang ngồi đó, trong bóng chiều chạng vạng. Bối cảnh thật đáng sợ. Một bên là một người đàn bà nhỏ bé, cô đơn, một bên là dòng thác lũ trào sôi…
- Trời ơi. Chị ở đây làm gì - Tôi kinh ngạc hỏi.
Chị Thương đứng dậy. Dáng người cao đẹp, nhưng vồng lên một vòng tròn lớn ở bụng.
Tôi há hốc mồm.
Đôi mắt chị Thương hình như đã cạn hết lệ, nên ráo hoảnh, và giọng cũng khê đặc:
- Em về đi. Mặc chị.
- Nhưng làm sao - Tôi ôm lấy vai chị khóc.
Chị cũng òa theo:
- Không còn cách nào khác nữa em ạ. Danh dự của chị…
- Danh dự cái gì ở đây - Tôi quát.
- Em ơi, chị khổ lắm!
- Không làm gì phải khổ. Hãy ngẩng cao đầu sống giữa cuộc đời này.
- Khôn ba năm, dại một giờ. Chị đã giữ gìn bao năm, chỉ một phút yếu lòng.
- Chẳng có yếu khỏe gì hết. Chị hãy đẻ con, nuôi con. Bố nó là ai? Bắt bố nó phải chịu trách nhiệm.
…Dòng thác vẫn sôi trào trắng xóa, rồi tan biến vào lòng hồ. Từ đây lao xuống, sóng sẽ vùi đáy sâu, rồi thả trôi ra bến bờ xa.

- Chị ngồi đây từ sáng đến giờ. Không có ai qua lại cả. Bao lần chị đã nhún chân  định nhẩy xuống, nhưng rồi lại ngã khuỵu, run lẩy bẩy. Chị thương con chị lắm. Nó có tội gì mà phải chết trôi từ khi còn trong bụng mẹ.
- Vớ vẩn. Chị đúng là sướt mướt vớ vẩn - Tôi gắt gỏng - Thế mà cũng đòi là Chủ tịch Hội phụ nữ. Hội phụ nữ là phải thương chị em chứ. Đi về ngay. Ngày mai đi nhặt hạt Dẻ. Năm nay Dẻ được mùa.
Tôi cầm tay chị lôi xềnh xệch, rất thô bạo. Chị trằn lại, nhưng không cưỡng được sức mạnh  của tôi…
Mùa xuân năm ấy, hoa Dẻ lại nở trắng như tuyết, bạt ngàn vùng đồi, và ong bướm lại bay về hít nhụy mùi hương kỳ diệu ấy.
Nhưng tôi không thấy chị Thương đến, giả vờ chăm sóc đồi Dẻ, để được ngửi mùi hương mà bướm ong mê đắm.
Tôi giật mình . Tôi thật quá vô tình. Hóa ra bao năm nay, chị Thương cũng giống như đàn ong, cứ mùa hoa Dẻ về là lại thầm lén đến đây…

22-1-2015


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét