Tháng giêng rộng dài câu Quan Họ

Thứ Ba, 18 tháng 11, 2014

NÚI NGỌC MỸ NHÂN
Truyện ngắn mini
Nguyễn Phan Hách

Dải núi thấp nhô lên giữa cánh đồng, hình một người con gái bờ vai tròn trặn, đôi vú nhô lên, chân duỗi song song, vẫn được gọi là núi Ngọc mỹ nhân. Khi mặt trời chớm nhô phía đằng kia, bắn tóc lên vầng ánh sáng, soi hằn những đường nét mềm mại giữa trời xanh. Mặt Ngọc mỹ nhân hơi hếch lên, tưởng như đôi mắt sau giấc ngủ đêm đang chớp chớp vì ánh sáng chói dọi vào, và nàng tiên núi đang sắp ngồi dậy, xỏa mái tóc tung tóe trên mặt bằng châu thổ.
Những cảm xúc tưởng tượng kỳ lạ trước Ngọc mỹ nhân trong khoảnh khắc ban mai, hoàng hôn, đêm trăng… trong hơi gió đầu thu se se hay nắng mới tháng ba, đã trở thành một phần tâm hồn người dân vùng này.
Nàng tiên núi đã thành con dân của quê làng họ.
Truyền thuyết kể rằng thuở xa xưa ấy, ở làng này có một chàng học trò nghèo, ngày ngày ăn sắn ăn khoai nhưng đêm nào cũng thức cùng trăng sao để học bài.
Một hôm chàng đang ngồi bên ngọn đèn nhựa trám ngoài cửa sổ thì thấy một ngôi sao rơi xuống bên thềm. Ngôi sao hóa thành người con gái đẹp. Cô gái đến gần, da thịt nàng tỏa ra ánh sáng soi rõ từng hàng chữ trong trang sách Luận ngữ để ngỏ.
Thuở ấy, người, tiênquỷ đôi khi ở lẫn với nhau. Quê hương tiên ở trên trời, quê hương quỷ ở dưới âm phủ và quê hương người là mặt đất trần gian. Tiên và quỷ luôn thích thú cảnh đời trên mặt đất.
Cô gái ngôi sao - nàng tiên, bước đến gập trang sách của chàng học trò lại:
- Đêm nào từ trên trời nhìn xuống, em cũng thấy chàng ngồi bên ngọn đèn nhựa trám này. Em nhìn rõ từng chữ trong trang sách và đọc theo chàng. Em thấy chữ nghĩa trong đấy triết lý cao siêu thì cao siêu thật, nhưng nhiều khi viển vông, vô bổ, giả dối. Vậy chàng dùi mài để làm gì.
- Có học những trang sách này thì ta mới có kiến thức để dự các kỳ thi Hương, thi Hội, thi Đình, đỗ Nghè, đỗ Trạng.
- Chàng quên hết chuyện đời, chỉ lao vào khắc khổ học một mớ chữ viển vông. Đến khi đỗ thì đầu đã bạc, về già. Cả cuộc đời thanh xuân uổng phí. Em muốn cùng chàng hưởng lạc thú trần gian thời tuổi trẻ này, ngay hôm nay, và ngay bây giờ, chứ không phải ngày mai xa xăm.
Đời dưới trần gian thú vị lắm. Em ở tiên cung nhìn xuống rất thèm. Trên tiên cung chỉ chay tịnh có mây xanh, tiên nữ dong chơi đi ra đi vào,và múa hát. Múa hát suông mãi, cũng chán. Em muốn cùng chàng sống dưới mái tranh vàng, và ánh đèn nhựa trám này.
Chàng trai sung sướng mở vòng tay ôm lấy nàng tiên. Một cảm giác ngất ngây kỳ lạ của hạnh phúc dâng tràn.
Từ hôm ấy chàng và nàng tiên bắt tay xây dựng mái ấm. Nàng tiên trút bỏ bộ quần áo tiên có cánh, cất trong rương hòm, khoác bộ áo nâu thôn nữ lên người. Nàng tìm sự ham say vui thích từ việc vun trồng ngọn lá bông hoa trái quả trong vườn. Nàng thích thú với ánh lửa bập bùng chiều đông, mùi cơm mới tỏa thơm ngào ngạt.
Đêm đêm hai vợ chồng nằm ôm nhau trên chiếc giường ấm cúng, ngoài kia tiếng mưa rơi trên tầu tiêu lộp bộp, và trên vách, tiếng con thạch sùng tắc lưỡi.
Chàng nho sinh bỏ không dự kỳ thi Hương năm ấy. Sách vở dẹp vào một góc, ba gian nhà quá chật, mà hạnh phúc thì cần nhiều không gian để chứa đựng.
Một năm sau, đứa con trai kháu khỉnh của họ ra đời. Họ truyền tay nhau bế ẵm, ngây ngất ngắm nhìn đôi mắt thơ ngây trong vắt bầu trời của con…
Cái gì đã đạt được rồi thì sẽ trở thành bình thường. Sự lặp đi lặp lại của hạnh phúc bình dị sẽ thành chán nhàm.
Cuộc đời luôn cần những đột biến phát triển mới.
Chàng nho sinh sau mấy năm chìm đắm trong cảnh đời thường, bỗng giật mình hứng khởi cảnh “ngựa anh đi trước, võng nàng theo sau” vinh quy bái tổ của người khoa bảng.
Chàng lục lại chồng sách Tứ thư, Ngũ kinh… xếp xó lâu nay, để ngày ngày cắp đến trường đại tập của cụ Thám hoa trên phố Phủ. Còn nàng tiên, thì đêm đêm luôn ra hiên nhìn bầu trời thở dài, bồi hồi nhớ lại thời tiên nữ của mình.
Chàng nho sinh đi thi khóa ấy đỗ cử nhân, rồi vào kinh thi Hội, thi Đình đỗ tiến sĩ. Ngày vinh quy, người ta đến tìm vợ quan tân khoa để rước võng đào, thì không thấy đâu cả. Nàng đã mở rương hòm lấy bộ áo tiên có cách mặc thay cho bộ áo nâu thôn nữ, và bay lên trời, để lại lá thư tạm biệt người chồng. Nàng không thể đem theo đứa con giai, vì đó là một nửa cốt nhục của hạ giới trần gian.
Đứng trên đám mây ngũ sắc, nàng nhìn xuống con đường lầm bụi, trống giong cờ mở, biển vàng “ân tứ vinh quy” của chồng, nhưng lòng rửng rưng. Nàng phải về trời, múa hát với gió mây…
Nhập vào với những Vì sao Tiên nữ khác, nàng ngỡ ngàng một chút, rồi nhanh chóng hòa nhập. Nàng múa hát, du trong không gian xa thẳm, vô tận.
Điều tai hại là Thượng giới phát hiện ra tội trạng của nàng đã từng xuống trần gian hưởng thú vui hạ giới. Nàng không còn vẹn nguyên tinh khiết tiên nữ nữa. Da thịt nàng đã vẩn mùi nhục cảm.
Thượng giới quyết định đày nàng xuống hạ giới, biến thành một dải núi, đêm đêm ngửa mặt ngóng lên trời. Đó chính là dải níu Ngọc mỹ nhân nhô lên giữa vùng chân thổ.
12-9-2014

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét