KHĂN QUÀNG TƠ SEN
Tản văn
Nguyễn Phan Hách
Mùa hè, anh chèo thuyền đi khắp vùng Sen chọn những cọng Sen xanh.
Cây Sen bẻ đôi, tơ trắng vương lướt thướt. Anh bện những sợi tơ lại. Mỗi cọng Sen chỉ được một đoạn ngắn.
Anh rút tơ Sen từ ngàn ngàn cây Sen, nối lại, được một cuộn tơ. Rồi anh đan dệt nó thành chiếc khăn quàng. Chiếc khăn trắng muốt, nhẹ tênh, như mạng nhện, thơm nức hồn quê.
Anh ra Bưu điện Hàng không gửi chiếc khăn cho cô gái - người yêu của anh đang ở Matxcơva.
Ngày trước, anh và cô, đêm chia tay ngồi bên đầm Sen, cô nói:
- Anh đan cho em chiếc khăn choàng bằng tơ Sen gửi sang cho em nhé! Quàng nó, em có cả hương đồng gió nội trên vai. Bên ấy, tuyết rơi lạnh lắm, khăn Sen làm ấm áp trái tim em.
- Còn em, hãy xâu những hạt Tuyết Đầu Mùa thành chiếc vòng long lanh. Ngày về, đem về cho anh nhé. Chiếc vòng là biểu tượng của sự trinh trắng, nguyên vẹn tinh khôi - Anh nói:
Hai người cười khúc khích làm những bông hoa Sen thức giấc.
Cô lên máy bay, bay về xứ Phong vàng Tuyết trắng. Người ta cho cô làm thợ dệt. Ngày ngày cuộn nắng trên mười đầu ngón tay, dệt nên những tấm lụa vàng. Cô bảo cô sẽ dệt một chiếc thảm lụa trải dài từ xứ Phong vàng Tuyết trắng đến xứ Hoa Sen cánh trắng nhị vàng ,để bắc cầu cho anh sang…
Ở quê nhà, anh đợi. Ba mùa Sen anh mới đan dệt được chiếc khăn. Cô đi trên đường phố, chiếc khăn quàng trắng muốt thơm nức hương Sen, làm cả Matxcơva phải ngắm.
Nhưng cô không xâu được những hạt Tuyết Đầu Mùa của Matxcơva thành chiếc vòng để tặng anh. Và vì vậy cô không thể về.
Bao giờ xâu được chiếc vòng ấy thì cô mới về…
25-8-2014
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét