CÔ GÁI Ả ĐÀO
Truyện ngắn mini
Nguyễn Phan Hách
Ngày xưa ở Thành Bắc có chàng Nho sinh lận đận trường ốc. Chàng sống trong một phố nhỏ, ngày ngày nằm dài và đi bình văn. Bình văn không ra tiền bạc, nhưng chàng vẫn phải ăn uống, chén trà ly rượu thù tạc bạn bè, và tom chát nghĩ bài thơ Hát nói trong nhà Ả đào. Áo lương của chàng đã thủng, khăn xếp dán nhấm, quần ống sớ màu nước dưa, giày Chi Long vẹt gót.
Một hôm chàng xuống thuyền với Ả đào, mà trong túi không có một đồng, định bụng sáng tác một bài thơ Hát nói thật hay cho Đào hát, chèo thuyền đêm trăng dọc sông, đến cuối bến sẽ lên bờ bỏ trốn, ăn quịt …
Cô Đào bày trà rượu, gõ sênh phách, so dây đàn Đáy tấm tưng, tạo hứng cho chàng ứng tác. Lo sợ vì nếu bài thơ Hát nói không hay, cô Đào sẽ đòi tiền trả trước khi hát, nên chàng cố gắng hết sức, phát tiết tài hoa, làm được bài thơ Hát nói xuất thần.
Cô gái vừa gẩy đàn, vừa ngâm nga những vần tuyệt tác. Chính cô cũng bị ru, bị mê đi, vì cái hay của bài thơ, và chàng thì ngất ngây thưởng thức tài hoa của mình.
Trăng ghé sát thuyền cùng nghe bài hát. Đến khi chênh chếch, trăng phải chia tay, chàng mới giật mình nghĩ đường chạy trốn. Khi chàng đứng dậy, thì cô Đào túm lấy vạt áo, làm nó rách toạc. Cô cười.
- Em biết tình cảnh của anh rồi. Em có ít dấn vốn. Em sẽ theo anh về căn nhà phố nhỏ của anh, nuôi anh tiếp tục ăn học, theo đòi trường ốc, được không?
Chàng Nho sinh nhìn cô Đào. Vẻ đẹp chim sa cá lặn. Đôi mắt ảo huyền, da sáng như ánh sao, trong làn áo lụa tứ thân, yếm đào, run rẩy một tấm thân nõn nà tuyệt mỹ.
Còn mong gì hơn nữa. Chữ “trinh” với chàng giờ thành mơ hồ. Chàng có gì đâu ngoài tấm áo lương rách, với mớ chữ thánh hiền bán ế qua mấy mùa thi trượt.
Chàng và cô Ả đào về ngôi nhà Thành Bắc. Cô gái dọn dẹp vứt đi những bã trà rêu mốc, trang sách ám khói muội đèn. Cô nhóm ngọn lửa lung linh trong bếp, tỏa mùi cơm thơm ngào ngạt. Đêm đêm, dưới ánh đèn ấm vàng, nàng ngồi dệt lụa, tiếng thoi đưa lách cách và chàng ngồi bên trang sách Tứ thư Ngũ kinh nhẩm bài học cách kinh bang tế thế, tề gia trị quốc, bình thiên hạ.
Những buổi đầu thu, trong nắng vàng rưng rưng, chàng lại xao xuyến, nghĩ một bài thơ Hát nói, và nàng lại so dây đàn Đáy, ca bài ca của chồng. Giọng nàng vẫn trong vắt đắm say…
Điều lạ lùng là từ ngày có nàng, đầu óc chàng bỗng sáng láng hẳn lên, học đâu nhớ đấy, học một hiểu hai. Mất hẳn cảm giác mệt mỏi ngại ngần khi lần mở những trang Hán ngữ… Một niềm tin dâng lên, tràn đầy háo hức đợi kỳ thi Hương, thi Hội…
Sáng ra, nước sôi trên bếp than hoa, ấm trà Tầu ủ sẵn. Bữa ăn, thịt cá ngon tươi, cút rượu tăm sóng sánh. Vòng tay người vợ đêm hè mát rượi, đêm đông nồng ấm.
Chàng trai sống ngất ngây, chỉ có một điều thắc mắc, cứ khi kỳ trăng khuyết cuối tháng là nàng Ả đào lại đi đâu mấy hôm, và khi về thì người lạnh buốt; khi ôm, chàng cứ rùng mình.
Chàng hỏi, nàng chỉ cười, không nói. Gặng mãi, giận dỗi quyết liệt, rồi cuối cùng nàng mới mở miệng:
- Chàng có muốn cảnh sống vợ chồng thế này mãi mãi, hay quay về cảnh chia ly hai ngả, đơn côi, đói nghèo, chông gai, tương lai mịt mờ bất trắc.
- Anh không muốn thế
- Vậy phải chấp nhận như hiện tại
Chàng trai thừa thông minh để chấp nhận. Nhưng chàng bí mật đi theo dò tìm sự thể.
Cuối tháng ấy, đêm đen mù mịt, mưa tầm tã, nàng băng mình ra đi. Chàng bám liền chân.
Cô gái đi vào một dải rừng lập lòe ma chơi. Những con ma chập chờn, tóc là những sợi lửa, có gương mặt và dáng hình thiếu nữ, yểu điệu, đẹp xinh.
Nảng Ả đào vợ chàng cũng lập tức biến thành một con ma như thế, nhập vào đám chị em.
Những con ma nhẩy múa khắp rải rừng. Chúng hỏi nàng Ả đào.
- Sống với chàng Nho sinh có thích không?
- Mùi trần nhục dục ngây ngất lắm - Ả đào trả lời.
- Mi đã lấy linh khí màu nhiệm của mình để bồi đắp nên sự thông minh sáng láng trong đầu hắn, cũng như tạo mọi tình huống hanh thông cho cuộc đời hắn. Linh khí của mi sẽ cạn kiệt, đến ngày nào đó,hắn thành công, vinh quang khoa hoạn , còn mi thì tàn tạ xác xơ, như mớ cặn bã, không còn được là một con ma xinh đẹp nữa.
- Nhưng em yêu hắn - Nàng Ả đào nói
- Tình yêu trần gian, đổi giá quá đắt. Mi hãy mau xa rời hắn, để trở về thế giới ma tự nhiên của chúng mình.
- Không. Không bao giờ - Nàng Ả đào nói
- Nhưng mi không biết rằng, cái linh khí ma mầu nhiệm, mà hắn đang hấp thụ, cũng sẽ là con dao hai lưỡi đang giết dần mòn thể xác hắn. Đến một lúc nào đó, hắn sẽ chết gục, trơ lại cái thân xác trần tục. Còn khối linh khí ma mầu nhiệm đầy quyền năng sẽ bay đi.
- Em biết tất cả điều đó, nhưng không thay đổi. Em không cần cái khối linh khí vĩnh cửu nhưng lạnh lẽo cô đơn của những con ma chơi múa hát trong rừng. Em cần những phút giây hiện tại, có thật, ngây ngất ấm nồng, trong thời gian hữu hạn của một đời người trần gian. Rồi sau đó sẽ là hư vô cũng được.
- Mi dám đánh đổi sự vĩnh cửu của mình để lấy tình yêu nhất thời.
- Em đánh đổi
- Thế thì từ nay, mi hãy ở hẳn trong ngôi nhà có ngọn đèn ấm áp với tiếng dệt lụa lách cách của mi, đừng đến đây nữa… Nơi này sẽ không chấp nhận mi.
- Nhưng các chị ơi, em phải đến đây, để các chị tiếp thêm linh khí nhiệm màu cho em, bù đắp phần hao hụt lạm phát hiện nay của em. Các chị đừng bỏ em. Em cầu xin. Em chỉ cần một thời gian nữa thôi, rồi sẵn sàng trở thành hư vô…
Chàng Nho sinh nghe hết mọi chuyện, trở về nhà, toát mồ hôi lo sợ. Hóa ra lâu nay mình đã chung sống với một con ma dưới lốt người xinh đẹp. Hóa ra linh khí mầu nhiệm của thế giới siêu nhiên đã tạo nên sự sáng láng hanh thông cho đời trần tục của mình…
Mấy hôm sau, người vợ Ả đào từ khu rừng ma chơi trở về. Vẫn xinh đẹp và thản nhiên. Không hề hay biết chuyện chồng đã theo chân rình mò, khám phá sự thật.
Người vợ ma toàn thân vẫn lạnh buốt. Chàng ủ vợ trong vòng tay của mình. Khi cơ thể hai người đã ấm nồng, giao hòa, chàng cảm thấy những điều mắt thấy tai nghe hôm trước, cùng lắm cũng chỉ là giấc mơ mà thôi, không có gì phải sợ…
Ánh lửa bập bùng, tiếng thoi dệt lụa lách cách, và đêm ấy, chàng trai lại mở sách Tứ thư, Ngũ kinh, chữ nghĩa như nuốt vào trong bụng. Chàng mơ màng nghĩ đến ngày múa bút trên sân rồng “Đại đình tằng đối tam thiên tự” để ngày vinh quy đội mũ cánh chuồn dưới biển “Ân tứ vinh quy” trong ánh nắng vàng.
13/9/2014
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét