CẢI LÃO HOÀN
ĐỒNG
Truyện ngắn của Nguyễn Phan
Hách
Ông Đức Phương lái chiếc Ni San màu lá mạ giữa dải đồi trung du biếc
xanh. Đồi nối đồi gối nhau cao dần thành núi trập trùng, rừng già thâm u. Ông
Phương thích du ngoạn cảnh hoang dã. Quá sợ nơi chật chội ngột ngạt phố phường,
đến đây thấy lòng thư thái thanh bình.
Sáu mươi nhăm tuổi, về hưu ,ông Phương đã hiểu hết nhân tình thế thái sự đời, không còn mơ hồ ảo
tưởng gì. Đời là một cuộc tào lao, đời chỉ có thế thôi, không có gì ghê gớm.
Đời như “bóng câu” qua cửa sổ. Không ngờ lại nhanh thế... Vừa mới ngày nào còn
là đứa trẻ con, mà giờ đã tóc hoa râm. Ông Phương xưa là cậu học trò áo nâu
chân đất phố Huyện, xách bao gạo, chai tương đi trọ học. Học giỏi quá , được đi Liên Xô, vào
trường Lômônôxốp. Ở đây cũng lại giỏi quá, thành giáo sư tiến sĩ Kinh tế chính trị học.
Về nước, bao nhiêu năm làm Trưởng khoa, Chuyên gia đầu ngành, Ủy viên hội đồng nọ hội đồng kia,
Viện sĩ nọ viện sĩ kia... đủ cả. Sách viết vài pho, báo
hàng trăm bài, lên ti vi phân tích tình hình kinh tế thế giới, trong nước ai
cũng biết mặt biết tên. Nhưng mà rồi cũng thế thôi, chả làm gì. 65 tuổi về hưu,
giờ thì đi ngao du phong cảnh thiên
nhiên cho vui.
Tạo hóa thật oái oăm, giới hạn thời gian đời người. Đáng
trách tạo hóa thật. Những ông già tiếc đời quá. Sắp chết. Những ông già từng
sống một đời oanh liệt, tay trắng làm nên sự nghiệp, gia sản, thế mà bây giờ đành bất lực trước thời gian. Cái chung cục đến gần. Vỡ mộng về cuộc đời quá... “Những ông già
tóc bạc phơ phơ/ Đi trên đường phố/Những ông già là hiện thân/ Cửa sự vỡ mộng
cuộc đời/ Những ông già/ Có thể đã làm mưa làm gió/ Nhưng bây giờ là biểu tượng
của sự vô nghĩa cuộc đời/ Những ông già bây giờ/ Chán cả thượng đế...”.
Ông Phương đã làm thơ về tuổi già như thế. Đúng quá. Những
ông già bây giờ không mong giàu có, ăn ngon, mặc đẹp, sang trọng xa hoa gì hết.
Chỉ mong trẻ lại. Chỉ được trẻ lại, những ông già mới
không chán thượng đế nữa... Ôi, ước gì bây giờ ta lại về mười tám, đôi mươi.
... Chiếc Ni San đã đi khá sâu vào rừng già. Suối trước mặt
trong vắt, bờ phủ ngập lá vàng. Suối mất hút đi sâu dưới những tàng cây cổ thụ.
Ông Phương dừng xe, đi bộ, leo đỉnh Bảo Đàn. Mấy cô gái Mán
Thanh Y váy thêu rực rỡ, lên nương, chòng chọc nhìn ông. Vai đeo khẩu súng săn
“làm duyên”, không bắn phát nào, ông bước trên các bụi rậm làm những con diều
hâu giật mình vỗ cánh bay tít lên trời xanh.
Sương chiều bảng lảng tím, rừng lên hương thơm mùi lá non,
mùi quả chín, mùi hoa dại. Rẽ lối ngoặt, ông đến
một mỏm núi cổ quái, nếu đứng xa thì nhìn giống cái đầu Trâu. Hoa dại trên núi rực rỡ, đẹp mê hồn. Những con bướm rừng cánh to
hoang dại, gợi sắc màu huyền thoại... Ông Phương săm
săm bước. Ông thích ru mình trong không gian mộng mơ huyền ảo. Bất ngờ khuất
lấp sau cổ thụ khổng lồ, lộ ra một cái hang nhỏ. Vốn thích du lịch mạo hiểm,
từng một mình vào sâu hang Phong Nha Quảng Bình, ông Phương mê các hang động. Súng săn hạ xuống cầm tay, ông bước lần theo những
bậc đá thiên nhiên. Ngày xưa ai là người tìm ra Tam Thanh, Nhị Thanh Lạng Sơn. Nước mình nhiều
núi đá vôi, nhiều hang động thạch nhũ, người ta chưa khám phá hết. Nếu mình
phát hiện ra một hang động mới ở triền núi Bảo Đàn này, thì nơi đây sẽ thành
điểm du lịch mới, và như thế là mình đã làm được một việc thú vị.
Hang sâu mỏm Đầu Trâu (Ông Phương
tạm đặt tên) dãy Bảo Đàn này khá sáng sủa. Nóc
có lỗ thủng lớn, nhìn rõ trời xanh ngắt, mây trắng bay. Đi vài bước thấy một hồ
nước nhỏ xanh như pha mực, do nước ngầm hay nước mưa đọng . Hơi hang lạnh buốt,
sực mùi ngai ngái khác lạ.
Cái hang hoang dại hoàn toàn, cột đá nhũ óng ánh huyền
thoại, gõ nghe coong coong âm vang.
Thật hay, ta là người đầu tiên khám phá ra cái nơi này chăng?
Đi quanh quẩn chợt ông Phương nhìn thấy một khóm hoa trắng
mọc dưới chân cột nhũ đẹp nhất. Hoa gì mọc được ở đây. Nhánh non tơ vươn ra từ
kẽ đá. Giống hoa Nhài, giống nấm Tây Tạng.
Mùi thơm khác lạ, cảm nhận như mùi thuốc mê, ông
Phương bắt đầu thấy choáng váng, hoa mắt. Đọc báo thấy nói có loại
Hoa Ưu Đàm mọc trong hang nhũ, một ngàn năm mới nở một
lần, ai hái được có diễm phúc lớn...Ông Phương
từ trẻ học ở Liên Xô, chỉ tin ở Duy vật, thực nghiệm khoa học, không
tin thế giới tâm linh thần thánh. Nhưng sáu mươi nhăm năm cuộc đời đã
qua ,làm ông phải tự nhận thức lại. Hình như cuộc
đời có huyền bí. May rủi, vận hạn, số phận. Chẳng có khoa học nào
giải thích hết được cuộc đời. Bộ óc thông minh tuyệt đỉnh của ông
đã phải bớt kiêu ngạo đi một chút. Khoa học là kỳ diệu nhưng không
phải vạn năng. Hạt gì, hạt gì với mọi dạng , cấu trúc ra vật chất.
Đúng quá, nhưng phải hỏi cao hơn nữa: Những cái hạt ấy ở đâu ra, tại sao lại có. Thôi, cứ phải quy ước với nhau là có “đấng Tạo hóa” (gọi nôm na là Giời) sinh ra tất cả. Vũ trụ mênh mông, nhưng tại sao lại có vũ
trụ. Tại sao lại có thời gian, không điểm xuất
phát, không nơi kết thúc.Tế bào nọ, tế bào kia cấu tạo nên thân thể
con người, nhưng cái gì làm nên tâm hồn, trí óc…
Hoa Ưu Đàm một ngàn năm mới nở một lần, thật là
chuyện hoang đường với nhà Thực vật học. Nhưng hôm nay, ở đây, ông Đức
Phương đã thấy...
Ngắt hoa, một thứ nhựa trắng chảy ra, giống hệt tia
sữa của người mẹ, làm ông Phương giật mình. Đút hoa trong túi xách,
trở ra giữa lúc gió ào ào thổi vào hang đá. Lá khô bay tối mắt,
quất vào mặt rát rạt. Gần như gió nâng bổng ông lên rồi cuốn ra
ngoài.
Nắng rừng chiều tắt nhanh, hoàng hôn sương núi tím nhạt. Chiếc Ni San
phóng nhanh rời cửa rừng đi về huyện lỵ Bảo Đàn.
Trời xập tối. Thị trấn miền núi hoang sơ thơ mộng.
Đèn đường nhòe mờ sương mù. Tiếng chim rừng lảnh lót đầu phố. Ông
Phương thuê phòng Nhà Nghỉ mang tên Hoa Rừng. Buổi tối ăn cơm với thịt hoẵng, sau đó
tắm bài thuốc lá dân gian do một cô người Dao mát xa. Một ngày mệt
mỏi, ông ngủ thiếp đi, chiếc túi có hoa Ưu Đàm để đầu giường.
* * *
* *
*
Cô
tiếp tân nhà nghỉ Hoa Rừng thị trấn Bảo Đàn ngờ ngợ, nhưng không kịp
phản ứng ,khi thấy tối qua một ông phong độ, tóc hoa râm
vào nhà nghỉ nhưng sáng nay trở ra lại là một chàng trai.
Dáng
điệu vội vã, chàng trai phóng chiếc Ni San đi.
Thị
trấn Rừng buổi sớm, chim hót véo von, các cô gái Thanh Y váy thêu rực rỡ,
che dù ,gùi củ rừng đi bán. Chiếc Ni San rẽ vào một lối mòn
hoang vắng, âm u cổ thụ. Chàng trai chạy lại soi bóng trên hồ. Nước mênh mang
trong vắt soi ánh mây trời. Dưới kia hiện lên một chàng trai trẻ măng 20 tuổi,
mặt trái xoan, tóc bồng bềnh, dáng thư sinh.
Rừng cây, hồ nước, bầu trời quay đảo. Dưới kia là một chàng trai...
Sáng nay từ trên giường nhà nghỉ, vào toa lét, ông Đức
Phương đã hét lên, ngã xòai. Trong gương là thằng Phương học sinh cấp III phố Huyện
40 năm trước.
Thế là thế nào? Ông Phương
hoảng sợ, rời nhà nghỉ chật chội để đến với không gian rộng lớn này, một mình
định thần lại.
Ảo ảnh? Nhưng ảo ảnh chẳng
mờ nhòe, mà càng nhìn càng rõ mồn một. Giấc mơ? Mơ chỉ vài
giây. Đằng này là cả một chuỗi hành động: phóng xe, soi gương...
Gió thổi sóng hồ lớp lớp xóa nhòa hình ảnh chàng trai
trẻ. Nhưng chàng trai trẻ đã có thật ở trên đời này. Ta là một chàng trai – Ông
Đức Phương hét lên.
Gió đem tiếng vọng
đi xa.
- Ta là một chàng trai...
- Là chàng trai...
Những vòm lá rì rào nhắc
lại... Ông Đức Phương lăn đùng ra cỏ, sung sướng, giãy giụa. Tiếng cười vang lên giòn giã. Cười thi với hàng
cây, hồ nước, đồi cỏ...
Nhưng tại sao ta lại thành
một chàng trai? Niềm mơ ước ngàn vạn năm từ thuở có loài người, bây giờ, lần
thứ nhất, thành hiện thực.
Hoa Ưu Đàm một ngàn năm mới nở một lần.
Ai hái được nó, người đó có diễm phúc. Ta đã có diễm phúc. Mình ta. Thế gian
bảy tỷ người chỉ mình ta có diễm phúc này.
Trời ơi ,cẩn thận không phát điên đấy.
Phải tỉnh. Không được điên. Phải làm chủ mình. Thế giới huyền bí, không khoa
học nào giải thích được. Tạo hóa làm ra tất cả. Tạo hóa cho ta được trẻ lại. Lý
lẽ rõ ràng là như thế. Tạo hóa tạo nên ta từ hạt bụi tinh vân, cho ta thân xác
và trí tuệ, tâm hồn. Giờ tạo hóa cho ta trẻ lại. Đó là chuyện... khoa học!
Trời ơi, sung sướng biết
chừng nào. Ta, chàng trai 20 tuổi ngập tràn sức sống thanh xuân, giáo sư, tiến
sĩ, chủ khách sạn kiêm nhà hàng “Mê Trang” năm tầng rộng lớn ở phố trung tâm,
tiền vàng đầy trong két... Có ai bằng ta bây giờ.
Chiếc Ni San nổ máy giòn tan
như cũng muốn reo lên với chủ. Tạm biệt xứ núi Bảo Đàn, nó về thành phố. Xứ núi
thần tiên đã làm nên chuyện thần tiên.
Chiếc Ni San như mọc cánh
cướp đường vun vút. Đường núi ngoằn ngoèo. Rồi đường trung du đầy hoa Mua tím. Hết đường hoa Mua đến đường hoa Cúc dại đồng bằng. Cao tốc một chiều. Sắp về đến Hà Nội. Ông Đức Phương, à quên, giờ là chàng trai Đức Phương sung sướng nghĩ đến
giây phút xuất
hiện trước cửa Mê Trang, trình diện gương mặt thanh xuân kỳ diệu của mình.
Cửa ô Hà Nội. Xe tắc lại,
kẹt cứng. Bắt đầu thấy sự khó chịu của cuộc chen chúc đời thường. Một chiếc
côngtenơ dài như toa tàu ầm ầm vượt lên. Đức Phương ngoặt nhanh tay lái để
tránh, húc vào một chiếc Huyndai. Hai đầu sườn xe tóe lửa. Người lái Huyndai mở cửa
quát:
-
Thằng ranh, mày đi thế à?
Đức
Phương cãi lại:
-
Ông sai...
-
Thằng mặt còn hơi
sữa. Ông vặn cổ mày bây giờ.Mày có bằng lái không. Ăn cắp xe của bố trong gara
đi chơi chứ gì...
Chiếc
Huyndai phóng đi, xịt lại luồng khói giận
dữ.
“Thằng
ranh” “Thằng mặt còn hơi sữa” – lời mắng của ông lái Huyndai làm Đức Phương
giật mình chột dạ. Đèn phố đường nhấp nhóa, xe như mắc cửi dọi pha lóa mắt, các
thành xe ken xít nhau... Tự nhiên Đức Phương cảm thấy mất tự tin, điều khiển xe
chuệch choạc. Không hiểu sao tiếng trống ngực đánh
thình thịch, hồi hộp. Tạt vào chỗ đỗ ngay, nếu không sẽ va quyệt như chơi. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu: bây
giờ, ta, chàng học sinh cấp III trường Huyện, đỗ xe bên đường, vào khách sạn Mê
Trang, và gọi “Ngần ơi (vợ ông) anh đã về” thì sẽ như thế nào? Reo mừng sung
sướng chăng? Phan ơi (con giai) bố đã về... Thằng Phan 35 tuổi, tóc cắt trọc, râu mép xanh rì, tay chân như hộ pháp, sẽ gọi thằng ranh con học sinh
cấp III trường Huyện ẻo lả thư sinh này hai tiếng “Bố ơi” chăng? Hay nó sẽ túm
gáy Đức Phương như túm gáy con mèo hỏi: “Mày là thằng nào? Mày từ trại tâm thần
đến đây à... Ông vặn cổ bố mày bây giờ chứ lại”.
Nghĩ đến đây, Đức Phương run lên bần bật. Suốt đoạn đường
miền núi, trung du, Phương chỉ ngập tràn niềm vui huyền diệu, chả nghĩ gì. Về đến
phố, ý nghĩ này mới bật ra. Mà bật ra có lý, rất đúng quy luật, rất khoa học.
Trời
ơi, bỏ mẹ rồi. Điều hiển nhiên này không thể nào tránh được. Làm thế nào bây giờ. Làm
thế nào mà một thắng ranh con lại trở về Mê Trang làm chủ cơ ngơi, làm chồng bà
Ngần cổ đeo mấy hạt kim cương, làm cha thằng Phan ăn chơi lốc giời, và luôn
thích cà khịa.
“Để
yên bố kể. Bố vào hang thần trên núi Đầu Trâu – Bảo Đàn, hái được hoa Ưu Đàm. Ai hái đươc
hoa Ưu Đàm người đó trẻ
lại... Ông Đức Phương ngồi tưởng tượng và phác ra kịch bản diễn biến, vạch kế
hoạch thuyết phục vợ con...
- Hoa
gì – Thằng Phan hỏi (nó sẽ hỏi như thế). Hoa gì – Bà Ngần hỏi, bà ấy cũng sẽ
hỏi như thế.
- Hoa
này ngàn năm mới nở một lần dưới chân nhũ đá.
- Nghìn
năm mới nở một lần?
- Đúng
thế...
Tất
cả nhân viên tiếp tân trong nhà hàng thấy chuyện lạ, xô lại.
- Hái
hoa này trẻ lại. Thế là tôi, Đức Phương 65 tuổi, trẻ lại thành thế này.
Cả
nhà hàng cười ré lên sặc sụa. Mấy người khách nước ngoài đang uống cà phê cũng chạy lại. Một mẻ cười vỡ bụng.
- Kìa
em, em không tin à? -“ Ông” Đức Phương
quàng tay kéo cổ bà Ngần lại.
“Bốp”,
một quả đấm của thằng Phan giáng vào mặt “bố” Đức Phương, máu mũi chảy ra:
- Gọi
ngay xe đưa thằng này về trại tâm thần.
- Chứng
minh thư đây, điện thoại Aiphôn đây, chiếc Ni San đây...
Tất cả là bằng chứng – Ông
Đức Phương trưng ra hiện vật.
Chứng minh thư? Đúng rồi, ảnh
ông Đức Phương có dấu nổi. Aiphôn, đúng rồi,
các tin nhắn của bà Ngần, thằng Phan còn đây. Và chiếc xe... Đúng khít 100%.
- Thôi
chết rồi – Thằng Phan hét lên – bố đi đã hai ngày nay, không điện thoại về.
Thằng điên này giết bố, đoạt lấy các thứ này.
- Ối
giời ơi,..-. Bà Ngần gào thét.
Cả
đám nhân viên và khách hàng không còn cười hô hố được nữa, mà câm bặt, kinh
hãi.
- Vì
nó điên, nên không biết gì. Lấy được các thứ này, lại thản nhiên đến đây, bịa
chuyện trẻ lại...
- Cẩn
thận nó có hung khí trong người. Khống chế ngay nó lại.
Mọi
người xô vào tóm chặt, trói hai tay quặt đằng sau.
- A
lô đồn Công an... – Thằng Phan gọi cảnh sát.
Tình hình nguy kịch nhân lên
gấp một triệu lần. Đức Phương bị gô cổ đến Cục điều tra hình sự. Tang chứng, vật
chứng đã rành rành. Ông Đức Phương mất tích. Còn thằng ranh này thì có trong
tay chứng minh thư, điện thoại, xe Ni San của ông ấy.
- Khổ
quá, tôi chính là Đức Phương trẻ lại mà. Để tôi kể từ đầu sự việc... Hoa Ưu Đàm...
-
Câm mồm – Điều tra viên quát – Tao không điên như mày. Dù là tâm thần nặng thì
mày vẫn còn một khu vực tỉnh táo. Mày biết lái xe an toàn đến Mê Trang, vậy là
mày còn chút trí khôn. Khai ngay, tại sao mày có những thứ này...
- Thì
chính của tôi mà...
- Thế
ông Đức Phương đâu?
- Chính
tôi đây.
Điều tra viên cười gằn mệt mỏi. Thẩm vấn thằng
điên thật khổ, như đấm bị bông.
- Tao
không có thời gian, thằng oe con. Mấy vụ án hình sự, cướp, hiếp, giết đang đợi tao. Tao mệt lắm rồi. Đừng làm tao nổi nóng,
không hay đâu.
- Thế
ông bảo tôi nói thế nào?
- Nói
mày đã giết ông Đức Phương rồi giấu xác ở đâu?
- Nếu
giết ông ấy thì tôi phải trốn chứ. Sao lại về Mê Trang.
- Vì mày điên, không biết gì nữa. Nhưng bà Ngần,
anh Phan, và tao không điên như mày, nên không thể tin cái chuyện hoa Ưu Đàm của mày.
Trời ơi, ông Đức Phương phát khóc. Không ai tin
Đức Phương chính là Đức Phương nữa. Và ai cũng kết luận Đức Phương đã giết Đức
Phương. Đời này mình tự mình giết mình
nhiều chứ...
...
Mồ hôi toát ra đầm đìa. Ngồi trong ô tô chàng trai trẻ Đức Phương bật khóc hu
hu sau khi tưởng tượng hết màn kịch. Thật tuyệt vọng
rồi. Thôi bây giờ chỉ có Đức Phương cứu Đức Phương. Khôn hồn thì trốn đi ngay.
Tội giết người, sẽ tử hình
đòm một phát, không trệu đi đằng nào.
Ôi
trẻ lại, thanh xuân, vào đời mới chửa biết đâu, nhưng phải xuống âm phủ là cái
chắc.
Trời
đất cha mẹ ơi, tự mình rước họa vào mình. Làm thế nào bây giờ. Ta không muốn
chết. Đức Phương không muốn chết...
Bộ
óc thông minh tuyệt đỉnh của Giáo sư tiến sĩ kích hoạt tức thì. Không thể ngồi
đây than vãn sướt mướt được nữa. Hành động ngay. Tỉnh táo và quyết đoán, không
được sai lầm một chi tiết. Bây giờ ta đang là “thủ phạm giết người’. Tên giết
người có kịch bản trốn như thế nào thì ta phải thực hiện như thế...
Chiếc
Ni San quay mũi ngược trở lại. Chỗ chân cột cây
số Hà Nội km3 có khe hở. Phương đút hộp nhựa gioăng kín đựng chứng minh thư và điện thoại Aiphôn vào đấy, lấp gạch, phủ cỏ lên.
Còn
chiếc xe, cũng “phi tang “dễ ợt. Gửi vào một Ga ra ngoại ô. Đi bộ trở ra, thế
là xong.
Nhìn
mình trong gương kính cửa hàng, Đức Phương thấy cần phải “đổi lốt”. Thân xác
trẻ, nhưng vẫn trong bộ áo kẻ sọc xanh, quần vàng
kem, giày Italia của Đức Phương già. Như một gián điệp thiện nghệ, Đức Phương
trẻ vào sắm bộ quần áo mới. Thay ngay trong cửa hàng. Đồ cũ, cả túi xách, thắt
lưng, ví da... gói một bọc ra bờ sông buộc gạch vứt cho chìm, không còn một dấu vết gì nữa. Cả cặp kính, cả cái bút
Môngbờlăng, không tiếc. Đức Phương trẻ trần xì, với ít tiền
trong túi....
Chiếc
xe buýt bên đường đỗ lại đón khách. Phương trèo lên nhanh nhẹn, thanh thản. Xe
chuyển bánh. Bến thứ nhất, mọi người lên xuống xôn xao. Bến thứ hai, cũng xôn
xao lên xuống. Bến thứ ba... Ta về đâu? Ta xuống bến nào, Đức Phương tự hỏi.
Hà Nội vào đêm rực rỡ. Người xe đi lại như nước chảy. Những
chàng trai cô gái dạo phố. Những bà hồi xuân, đỏm dáng, mặc váy ngắn hở
chân phóng xe SH
veo véo...
Xe buýt đã đến bến cuối cùng .Đức Phương đành phải xuống. Xuống rồi, không biết đi đâu. Một nỗi buồn cô đơn vô
hạn, lòng anh se lại.
Hà
Nội về khuya, các quán cà phê ca nhạc tấp nập.
Nhưng chỉ trong các quán, còn ngoài đường vắng dần.Gió cuốn bay lửng lơ những chiếc lá vàng. Đèn đêm
trong sương mờ nhòe như ngấn lệ. Thấp thoáng sau cửa kính hàng phố, những bà
chủ nhà đang kéo cửa xếp...
Đức Phương vẫn đi lang
thang.Cả ngày nay mệt nhoài, chưa ăn gì ,giờ mới
thấm đói. Mùi phở đêm thơm nức xộc vào mũi. Phương vào gọi một bát tái nạm gầu.
Cả năm chả mấy khi ăn, giờ thấy phở ngon kỳ lạ. Xì xụp, xì xụp, húp cạn cả
nước.
Đồng hồ Tháp bưu điện điểm
12 tiếng. Ngủ đâu đêm nay. Vườn hoa nhỏ, mấy ả gái bán hoa hết đát, chân tay
mẩn đỏ, đứng chờ khách. Vào ghế đá kia làm bạn với mấy đứa bụi đời chích choác
chăng?
Phương
rùng mình. Ôi, phòng ấm nệm êm trong Mê Trang không nằm... Đời ơi, sao lại ra nông nỗi này. Nhưng thôi, than thân trách phận làm
gì. Quá 12 giờ đêm rồi, không tìm chỗ ngủ nhanh, cảnh sát đi tuần, lôi thôi
đấy...
Đức Phương vào một nhà trọ bình dân toàn khách đầu đường xó
chợ. Không giấy tờ chứng minh nên phải tìm loại nhà trọ dưới đáy. Chui vào
chiếc phòng cả chục người hôi hám, suốt đêm chong chong không ngủ. Sáng sau thoát
nhanh ra đường, mặt không rửa, răng không đánh, lại đi lang thang. Bản năng
sinh tồn kích hoạt trí não nghĩ kế để thích nghi, tồn tại. Đầu tiên phải nghĩ
một cái tên mới. Tên mình giờ là Hoàng Khắc Đan.
Khắc Đan khác hoàn toàn với Đức Phương, không sợ nhịu mồm nói nhầm được...
Khắc Đan đến một ngõ nhỏ chợ Đồng Xuân thuê làm chứng minh thư mới. “Hiệu ấy” chuyên làm giấy
tờ giả. Chứng minh thư khó gì. Có giấy tờ tùy thân thì mới sống ở Hà Nội được.
Tối, muốn ngủ đâu thì ngủ, không sợ công an kiểm tra...
Một tuần trôi qua, một tuần Khắc Đan vật vờ như cái bóng ở
vườn hoa, bến ô tô buýt, quán chè chén... và thế cũng có nghĩa là ông Đức
Phương, chủ khách sạn Mê Trang mất tích đã một tuần. Giờ này chắc vợ con ông ấy
đang phát điên. Đã trình báo công an, và mọi người đang đi tìm. Một vụ ly kỳ,
báo mạng chắc đã đưa tin, bởi ông Đức Phương đâu phải “vô danh tiểu tốt”. Bao
nhiêu học trò ở các trường đại học. Bao nhiêu khán giả của chương trình ti vi
mục “Bình luận Kinh tế”...
Khắc Đan vào quán Internet trong ngõ nhỏ. Một bọn choai
choai đang chơi Game như nhập đồng. Mở máy, quả nhiên thấy Express thông tin ông Đức Phương mất tích.Nhận dạng:
Mặt trái xoan, tóc hoa râm, có nốt ruồi dưới môi, áo kẻ xanh, quần vàng nhạt,
lái chiếc Ni San Số hiệu 00ZXY. Ai trông thấy
ông, xin báo về số điện thoại .Y. X.Z... hoặc đồn công an gần nhất.
Vài hôm sau, Express lại đưa tin đã tìm thấy chiếc Ni San
trong ga ra ngoại ô. Người trông xe miêu tả đối tượng
đến gửi là một chàng trai trạc 20
tuổi, thư sinh, tóc bồng bềnh, mặt trái xoan...
Dư luận dự đoán đấy là thủ
phạm đã hại ông Đức Phương, cướp tiền bạc, xe... Nhưng sợ bị lộ, không nuốt
trôi, nên gửi vào Ga ra...
Khắc Đan thở phào, hú vía. Nếu còn lấn bấn với cái xe, giờ
chắc bị tóm rồi.
Ở
quán Internet ra, Khắc Đan – Đức Phương về nằm bẹp
trong nhà trọ ,không dám ra đường, sợ người ta nhận
diện. Nghe ngóng yên hàn mới ló mặt. Nhưng luôn tránh chỗ đông người. Nhất là
những chỗ có bóng sắc phục công an... Trước đây, giáo sư tiến sĩ ,“nhà trí thức cấp tiến” Đức Phương luôn lên tiếng phản biện, phê phán
xã hội, chả sợ gì ai. Vậy mà bây giờ mới thoáng trông thấy bóng màu áo xanh lục
của anh binh nhì an ninh, tim đã đập thình thịch...
Vụ án ông Đức Phương, dần rồi cũng nhạt. Vợ con và công an
thì đã đi lùng xục khắp các ngả. Vô vọng. Lòng ông Đức Phương thương vợ thương
con vô hạn. Họ đang đứng trên lửa ,ngồi trên than,
đang dở sống dở chết vì ông. Ông thương họ, họ thương ông, nhưng bây giờ tìm
thấy ông – tức chàng trai trẻ này – họ sẽ tặng ông án tử hình. Đời ơi, sao éo
le thế này.
Thời gian trôi, mọi thứ dần chai sạn. Dù sao bây giờ phải
tìm cách ổn định cuộc sống. Có chứng minh thư giả giống như thật rồi, bây giờ
ta có “quyền tồn tại” dưới ánh mặt trời. Tự ta lo cho ta, vào đời kiếm sống y
như những chàng trai khác.
Khắc Đan thuê một gian nhà trọ trong xóm nghèo toàn các
“thành viên” xe ôm, chè chai đồng nát, chợ lao động, gái bán hoa hết đát.
Tiền trong túi dần cạn. Phải nghĩ cách gì tạm thời kiếm
sống. Học tập các bác xe ôm, Đan mua một chiếc xe máy tàng tàng, ra đứng đầu
đường. Phố đông, người như mắc cửi, chạy xe ôm thật căng thẳng. Tai nạn có thể
xảy ra bất cứ lúc nào. Ăn mặc nhếch nhác, mũ đội xùm xụp, hứng nắng hứng mưa,
hứng bụi, mắt liếc loang loáng, thấy ai đi bộ qua, phải đon đả mời chào: ông (bà) đi xe?.
Mỗi cuốc được vài chục ngàn, cò kè mặc cả, khách hàng hách dịch mắng mỏ...
Khắc Đan chán ngán. Vả lại khá nguy hiểm. Mình đang là đối
tượng truy nã của công an, vậy mà suốt ngày dông ngoài đường. Dại dột thật. Bỏ
nghề xe ôm, Đan làm phụ nề. Phụ nề là khuân gạch, xách vôi vữa, leo trèo tít
trên cao, tướng “thư sinh” làm sao chịu nổi. Bỏ phụ nề, Đan xin sang nghề móc cống. Móc cống tuy vậy không phải mang vác quần
quật như phụ nề. Móc cống là dùng gáo múc những đống bùn đen kịt trong các cống
rãnh hè phố. Chui xuống ngầm, khơi thông nước chảy. Bẩn một tý nhưng không quá
tốn sức, và không bao giờ có tai nạn...
Đêm đêm, trong xóm lao động, Đan phải “hòa đồng”, điếu
thuốc ấm chè với các bác xe ôm. “Xã giao” trò chuyện với mấy cô đồng nát, mỉm
cười với mấy ả bán hoa đanh đá sẵn sàng chửi vuốt mặt khi bị chạm nọc...
Trong cuộc đời móc cống, có một lần lòng Đan xao động, ấy
là hôm vào móc cống ở “Học viện Kinh tế”. Ông Đức Phương xưa dạy ở đây, lãnh
đạo khoa học. Chàng móc cống đứng nhìn giảng đường mênh mông. Giáo sư đang sang
sảng giảng bài. Sinh viên chăm chú ghi chép. Bài giảng này chính là bài trong
giáo trình của ông Đức Phương viết, các thế hệ giảng viên kế thừa...
Khắc Đan tưởng tượng bây giờ ta nhẩy phắt lên bục giảng,
quần áo tanh tưởi mùi bùn, thao thao bất tuyệt, sẽ là một sự kiện động trời.
Thằng móc cống giảng những điều có thể giảng ở bất cứ một trường Đại học danh
tiếng nào trên thế giới.
Ta có thể làm chuyện ấy không? Mọi người sẽ chú ý đến ta,
tất nhiên công an sẽ chú ý nhất. Và rồi sau đó là lôi thôi khủng khiếp. Lôi
thôi đến mức có thể bị... tử hình!
Thôi, chả dại ,hãy đi trốn để yên
thân và chờ đợi... Chờ đợi cái gì, không biết... Nhưng
cứ chờ đợi...
Câu chuyện hái hoa Ưu Đàm hồi ấy diễn ra vào mùa hè. Hè rồi thu, đông, và
tết. Hà Nội bừng lên náo nức đón tết. Các ngả đường tràn ngập hoa. Cúc vàng thắm,
đào đỏ tươi...
Khắc
Đan đảo qua phố trung tâm. Nhà hàng Mê Trang chăng đèn kết hoa rực rỡ. Nửa năm
nay Đan chỉ dám đứng xa nhìn Mê Trang. Hôm nay anh đứng lâu hơn...
Hàng xóm khu nhà trọ đã về quê hết. Chỉ còn mình Đan, với
gian bên là một cô chè chai đồng nát không chồng con, nên cũng ở lại.
- Năm
nay tớ với cậu ăn tết chung – Cô nói. Cô hơn Đan gần mười tuổi, mắt mũi lúng
liếng, luôn chăm sóc “cậu em”, mua rau mua cỏ hộ. Cô đã sắm đủ cành đào, cặp
bánh chưng, gói mứt tết và bày bàn thờ...
Tối
28 tết, Đan đi lang thang đến tụ điểm ca nhạc bình dân phố Liễu Giang. Ngày xưa
ông Đức Phương trong một lần đến đây đã gặp Vân Thúy. Thúy là ca sĩ nghiệp dư,
khi lên sân khấu hóa trang đẹp như tiên, nhưng bên ngoài mắt hấp háy. Thúy hay
hát nhạc vàng, ông Phương mê tiếng hát, mê vẻ đẹp trên sân khấu của Thúy. Bồ
bịch, tặng rất nhiều quà. Mặc kệ cái mắt hấp háy ngoài đời.
Hôm nay Khắc Đan lại đến nghe Thúy hát. Hát tan, Đan lân la làm
quen. Thúy 35 tuổi nên Đan phải xưng em. Hai người vào quán cà phê. Đan tin vào
sức mạnh trẻ đẹp của mình để chinh phục Thúy. Khối “phi công trẻ” lái “máy bay
bà già” trên
đời. Nhưng cái “máy bay bà già” Vân Thúy này là con “cáo già”, nó cười khẩy khi
nghe Đan tán tỉnh. Nó chịu ông Đức Phương già túi đầy đô la chứ không chơi với anh móc cống
trẻ.
Đan về nhà, chán ngán. Đêm giao
thừa, cô đồng nát hàng xóm mở rượu vang ngả nghiêng uống với Đan. Chỉ có hai
người trong không gian gợi cảm. Rượu say, má cô đỏ hồng, khoảnh khắc, tý chút,
mất gì, Đan ơi, tối nay ở đây chỉ có tớ với cậu...
* * *
* *
*
Khách sạn “Mê Trang” bao phủ màu tang đã bao nhiêu
ngày. Bà chủ âm thầm như cái bóng. Cậu con giai không để đầu trọc nữa. Nhà hàng vẫn phải hoạt động để sống, cố gượng chăng đèn kết hoa,
tạo không khí vui tươi cho khách.
...Quá nửa năm ,công an không tìm được tung tích gì của ông chủ. Nó chôn xác ông ấy trong
rừng. Rừng mênh mông, biết chỗ nào...
Nhân viên Mê Trang đi lại ra vào se sẽ, không dám
nhìn mặt bà chủ. Nhạc mở cũng chỉ những bài du dương buồn buồn...
Hôm ấy là thứ bẩy, bà Ngần đang ngồi ngoài phòng
Riception thì có thư bưu điện chuyển đến.
Ngoài phong bì nét chữ ông Đức Phương. Bà hét gọi
con giai. Thằng Phan vồ lấy...
“...Em Ngần yêu quý... Anh là Đức Phương
đây. Anh không chết, em đừng buồn. Anh biết thời gian qua, em và con đau khổ
nhiều, cho rằng anh đã bị kẻ gian giết chết để cướp của. Hoàn toàn không phải
thế. Anh vẫn sống, và khỏe mạnh như thường.
Anh có lỗi với em nhiều, em tha thứ cho
anh, đã làm em và con khổ. Em biết đấy, từ lâu anh vẫn muốn sang Mỹ để tiếp cận
nền văn minh tiên tiến. Vợ bìu con ríu và trăm thứ ràng buộc, anh không đi
được. Nay, nhà mình đã có cơ ngơi đầy đủ, anh và em đều đã già, lấy nghĩa làm
trọng. Thời gian của anh không còn nhiều, còn ít năm, anh phải thực hiện ước mơ của mình. Anh giả đồ đi
chơi, nhưng thực ra là ra sân bay đi du lịch Hoa Kỳ, rồi trốn ở lại. Được người
quen giúp đỡ, bảo lãnh, nên kế hoạch
thành công. Anh sẽ ở Mỹ vài ba năm, tùy diễn biến tình hình, rồi sau này anh sẽ
về. Em yên tâm đừng lo gì.
Anh là
người nhập cư bất hợp pháp, trốn chui trốn lủi, nên em và con đừng sang Mỹ tìm
anh, rất nguy hiểm, anh có thể bị cảnh sát Mỹ bắt đi tù. Em có sang cũng không
bao giờ tìm thấy, anh sẽ trốn không bao giờ cho em gặp.
Anh vẫn
rất thương yêu em. Điều quan trọng là em hãy yên tâm không phải anh mất tích,
hay đã chết.
Tái
bút: Anh viết thư này trước khi lên máy bay, đưa cho một người lạ gặp ở sân
bay. Thuê họ tiền, dặn họ 8 tháng sau hãy thả vào thùng thư bưu điện. Vì thế
hôm nay, thư mới đến tay em...
Ngọc
Phan con giai của Bố. Bố yêu con. Cứng cỏi lên, quản lý khách sạn Mê Trang cho
tốt. An ủi mẹ. Vài năm nữa bố về. Tuyệt đối đừng đi tìm bố mất công vô ích.
Đức Phương...”
Lá
thư như sét đánh giữa trời quang mây tạnh. Niềm vui vỡ òa. Thế là ông Đức
Phương không chết.
Hai mẹ con như người sống lại, sung sướng,
nhưng tỉnh táo phân tích:
- Muốn
sang Mỹ sao không công khai bàn bạc với cả nhà, rồi tìm một biện pháp hợp pháp.
Điều kiện sang Mỹ bây giờ đâu quá khó.
- Bố
mày trốn đi cùng với một cô bồ trẻ nào đó nên phải giấu – Bà Ngần nói – Sợ bị
ngăn cản.
Ý
này nghe có vẻ có lý. Các ông già trên dưới 60 tuổi, con cái trưởng thành, nhà
cửa đề huề rồi, thường hay đổ đốn thích các cô gái trẻ. Sẵn sàng bỏ hết nhà cửa
vợ con để đi theo bồ.
- Đừng tin bức thư này vội –
Ngọc Phan lật lại vấn đề - Có thể thằng sát nhân gí dao vào cổ bắt ông ấy viết
bức thư này, để đánh lừa mọi người. Viết xong, nó giết ông.
Niềm vui như quả bóng xì hơi. Nhưng vẫn xen kẽ hy vọng. Dù
sao vẫn còn niềm tin. Không tuyệt vọng hoàn toàn như trước. Dù sao vẫn vui. Ngọc Phan cầm lá thư đến cơ quan
công an trình báo. Mở thêm một hướng điều tra mới.
* * *
* *
*
Chàng
trai trẻ Khắc Đan ung dung bước vào sảnh chính khách sạn Mê Trang.
Đây là một “canh bạc”, một bước đi liều mạng. Cuộc sống dồn
Đan đến chân tường. Làm móc cống khổ quá, không chịu nổi. Sự thất bại của “nghề
móc cống” trước cô ca sĩ mắt hấp háy, làm Đan suy tính. Phải tìm lối thoát khác.
Cùng tắc biến, Đan nghĩ ra việc viết lá thư gửi vợ, nói
rằng mình trốn đi Mỹ, để giảm sức ép điều tra hình sự tìm thủ phạm giết người
của công an. Không hy vọng họ tin hoàn toàn, nhưng cũng tung hỏa mù, đánh lạc
hướng làm họ không biết đằng nào mà lần.
Giảm được sức ép ấy rồi, Đan sẽ xin vào làm bưng bê trong
Khách sạn Mê Trang. Lợi dụng sơ hở của chủ nhà, Đan sẽ đột nhập văn phòng ông
Đức Phương. Dưới nệm ghế bành, xưa ông giấu 30 ngàn đô để tiêu riêng. Lấy cắp,
rồi xin thôi việc. Kịch bản ấy có vẻ khả thi...
Khi nhân viên bưng bê Khắc Đan trình diện bà chủ Ngần, bà
nhìn đăm đăm. Mặt trái xoan, tóc bồng bềnh, dáng thư sinh... Cậu bé này có dáng
nét của chàng trai Đức Phương 40 năm trước cô bé Ngần gặp lần đầu.
Khắc Đan chột dạ. Nhưng rồi mọi chuyện cũng qua. Người ta
giống nhau là chuyện thường. Đan nói mình là sinh viên đang đi học, đến làm
thêm lấy tiền sinh hoạt.
- Cháu
có người yêu chưa? – bà Ngần hỏi.
- Dạ, chưa ạ...
Đan quay đi. Ký ức tình đầu trong
lòng bà Ngần run rẩy. Từ người cậu bé bưng bê này cũng toát ra một mùi đàn ông
như mùi đàn ông từ người ông Đức Phương.
Một
tháng ở Mê Trang, Đan luôn cảm nhận ánh mắt của bà chủ nhìn mình từ sau lưng.
Anh hơi sợ, tính chuyện rời ngay.
Ra
khỏi Mê Trang với 30 ngàn đô “ăn cắp” được trong tay, Đan vui sướng, nhưng rồi bật khóc. Làm sao ta phải
rời cái không gian sang trọng êm ấm này. Làm sao...
* * *
* *
*
Làm
thế nào để được trở về Mê Trang một cách “hợp pháp”.
Làm thế nào để thoát kiếp sống là đối tượng của cuộc truy
nã, án tử hình treo lơ lửng trên đầu.
Làm thế nào để ta lại là ta, quang minh chính đại.
Làm thế nào để khối óc giáo
sư tiến sĩ nắm quy luật kinh tế Hoa Kỳ - EU, Ả Rập, ASEAN, không để dùng vào
việc xe ôm, phụ nề, móc cống...
Hoa Ưu Đàm, Ưu Đàm, cái hoa chết tiệt. Tại sao mi
có phép màu kỳ diệu đến vô lý, không ai tin được, thế giới loài người không chấp nhận được thế này?
Cả thế giới không ai tin,
nhưng với ta lại là sự thật.
Có thứ hoa làm người ta trẻ
lại, thì cũng phải có thứ hoa làm người ta già đi... Đan lập luận. Đời bao giờ
chả có hai lực. Lực thuận và lực phản. Đó là triết học. Ta phải theo triết học...
Đầu hè, chọn đúng tròn năm
ngày hái hoa Ưu Đàm, Khắc Đan phóng xe máy về lại
rừng núi Bảo Đàn, lên núi Đầu Trâu.
Chiều rừng hoang vắng, gió
rít ào ào ghê sợ. Lá khô che kín cửa hang, Đan bới lá bò vào .Hang nhũ vẫn óng ánh như ngày nào.
Vẫn mùi thơm thuốc mê huyền bí phảng phất.
Đan đi xục xạo. Tuyệt nhiên
không còn một nhánh hoa Ưu Đàm màu trắng nào. Nhưng có mấy nhành Ưu Đàm màu đen. Hoa thường nhiều màu Hồng
đỏ, hồng vàng, hồng bạch. Có Ưu Đàm trắng thì có Ưu Đàm đen, là chuyện bình thường. Ưu
Đàm trắng làm trẻ lại, tất Ưu Đàm đen làm già đi.
Đan ngắt hoa Ưu Đàm đen. Để chắc chắn, anh nhổ cả
rễ. Để chắc chắn hơn anh cho hoa, lá, rễ vào mồm nhai rồi nuốt ực. Nuốt hoa
giống như uống thuốc một cách trực tiếp. Chắc chắn hiệu nghiệm nhanh...
Khắc Đan đứng lặng trong
hang, nhìn lần cuối. Gió ngàn ngoài kia gào rú. Tia nắng cuối cùng trên đỉnh
hang đã tắt. Giống hệt như lần trước, một cái gì lại rạo rực nôn nao bỏng rẫy
lan khắp cơ thể anh...
Khắc Đan phóng xe máy rời
núi Đầu Trâu – Bảo Đàn về Hà Nội ngay tức khắc. Đường đêm vắng. Sức trẻ lao xe
50km/giờ. Mấy tiếng đầu, không biết mệt là gì, phản ứng nhanh nhậy. Nhưng mấy
tiếng sau dần dần thấy mất tự tin, phản ứng chậm lại, phải giảm ga. Nửa đường
sau luôn phải đỗ ,để đi
giải, đúng kiểu các ông già bị
tiền liệt tuyến.
Nửa đêm xe về đến Hà Nội.
Đường phố vẫn đông, chuệnh choạng thế nào Đan va phải xe một thằng choai choai.
- Lão già, đi đứng thế à – Nó quát.
Đan giật mình soi gương xe thấy hiện lên ông Đức Phương tóc hoa râm, nếp
nhăn như tơ đan đuôi mắt.
Hoa Ưu Đàm đen đã làm Đan già lại đúng
như ngày xưa.
Vừa đi trên đường vừa già.
Đức
Phương đỗ lại, vào nhà hàng ngắn mình trong gương. Khi biết mình đã trở về là mình
ngày xưa 100%, ông đến cột cây số Hà Nội km3 bới cỏ, cậy gạch lấy lại hộp nhựa
đựng chứng minh thư, và điện thoại di động...
* * *
* *
*
Mê Trang còn sáng đèn phục vụ khách ăn khuya.
Bà Ngần chưa ngủ, đi đi lại
lại chỉ huy nhân viên.
Chợt có chiếc xe máy bụi bặm, lở loét lao thẳng từ hè phố vào sảnh lớn. Một
ông già nhọ nhem bụi đường, nhẩy xuống gọi vang.
- Ngần, anh đây.
Bà Ngần ngã xoài, hét gọi nhân viên. Tất cả rầm
rầm xô lại. Thằng Phan phi từ trên gác xuống.
- Chào cả nhà! Đức Phương đây. Đức Phương từ Mỹ
trở về.
Từ Mỹ của người ta mà lại lấm như ma trâu ma bùn thế kia à?
Hay là ông ấy chết rồi, thành ma hiện về?
- Ta là Đức Phương – Ông già hét to.
Bà Ngần và thằng Phan nhìn sát mặt, sờ nắn chân tay ông.
Đức Phương móc chứng minh thư đưa cho vợ và con. Bà cầm xem. Đúng, ảnh có
dấu nổi. Ma thì làm gì có chứng minh thư...
-
Ở Mỹ chán lắm, anh nhớ nhà nên lại trốn về. Trốn chui trốn lủi nên
nhếch nhác thế này. Túi hết tiền nên thành “bình dân”.
Câu giải thích có vẻ có lý. Bà Ngần tiến sát cảm nhận được “hơi đàn ông”
quen thuộc của chồng, bấy giờ mới tin hẳn, bật lên tiếng khóc giống tiếng khóc
người chết: “Ới ông ơi...”.
Thằng Phan đưa ông vào nhà
tắm.Trở ra ,trong bộ Pigiama sọc hồng
sang trọng, bấy giờ mọi người mới công nhận đó là Đức Phương.
- Đói lắm rồi, đem đồ ăn ra đây – Ông gọi các món.
Cá hồi sống, sò huyết, nấm Tây Tạng. Đúng y chang các món khoái khẩu ngày xưa
ông hay ăn. Một lần nữa, đám nhân viên
xác nhận nhân thân của chủ.
* * *
* *
*
Những
ngày “đại đoàn viên” chầm chậm trôi. Ông
Đức Phương chầm chậm thưởng thức hương vị đời thường. Đầm ấm, dịu ngọt .
Cuộc đời đúng quy luật tự nhiên, nó thế nào, thì sống thế
ấy. Trái quy luật, ảo tưởng hão huyền sinh ra bi kịch. Trình độ giáo sư tiến sĩ
mà bây giờ mới vỡ lòng điều này.
Thôi, từ nay cuộc sống êm đềm trôi, chả có gì đáng nói.
Sinh hoạt lại vào nề nếp. Sáng ra nhấp ly cà phê, chiều thơ thẩn dạo phố. Người
trí thức sáng tạo thì làm việc là niềm vui. Không làm việc sẽ mệt mỏi, trì trệ.
Bàn giấy văn phòng sáng đèn. Computer quen thuộc. Màn hình loang loáng thông
tin truy cập từ internet. Ổ cứng, ổ mềm, USB lưu trữu dày đặc tư liệu, chuyên
luận, giáo trình... IPac mở Facebook, youtube, IPhon gọi qua gọi lại...
- Alô , anh
đấy à, tôi đây – Đức Phương gọi cho giáo vụ trường Đại học, nối lại lịch giảng dậy một số
chuyên đề mà ông vẫn đảm nhiệm sau khi về hưu.
- Ôi,
anh Phương, sao bảo mất tích hay trốn đi Mỹ cơ mà.
- Không
tôi bận đi xa một thời gian, mạng đưa tin xằng...Các chuyên đề của tôi, giảng
cho vui, gặp sinh viên để trẻ lại. Mình là người hoạt động mà.
- Anh
vắng một năm trời, chuyên đề chuyển cho giáo sư khác rồi.
- Bây giờ tôi về, sắp xếp nối lại lịch cho tôi nhé!
Sắp xếp, nối lại thì khó gì.
Nhưng ông Đức Phương đợi mãi chẳng thấy. Làm gì có trường Đại học nào cho một
ông tai tiếng ầm ĩ lên bục giảng của người ta nữa.
Nhớ việc, ông Phương lại gọi
cho cô phóng viên phụ trách chuyên đề “Bình luận kinh tế” trên ti vi, mà ông là
khách mời thường xuyên.
- Thế
nào, dạo này cô có khỏe không? Có lẽ ta nên làm một chuyên đề về hiện tượng
chính phủ Mỹ đóng cửa một phần, điện thoại phủ Tổng thống bị cắt vì không có
tiền thanh toán. Vấn đề vui đấy. Tôi sẽ viết kịch bản và bình luận cho.
- Chính
phủ Mỹ đã mở cửa trở lại rồi ạ. Điện thoại của họ đã thông suốt, hai Đảng của
họ đã thỏa thuận được với nhau rồi. Không cần bình luận nữa.
- Thế còn các vấn đề kinh tế của EU.
- Cháu đã mời giáo sư khác bình luận vấn đề này rồi.
Ông Đức Phương chưng hửng,
quay sang gọi điện cho nhà xuất bản “Khoa học kinh tế”.
- Alô!
Tác phẩm “Dự
báokinh tế thế giới thế kỷ 21” của tôi, các quầy sách bán hết rồi. Đồng
chí giám đốc tái bản cho tôi đi.
- Kinh tế hiện khủng hoảng, sách khó bán lắm ạ.
- Tôi chỉ lấy nhuận bút bằng sách.
- Vẫn không đủ bù lỗ.
- Tôi sẽ tài trợ 20 triệu. Tôi cần sách cho vui.
- Sách
mang tên anh giờ không được phép ấn hành nữa ạ
- Ông giám đốc thành thật – Vụ Scăngđan của anh ầm ĩ quá.
Ông
Đức Phương bàng hoàng, rũ ra buồn. À ra thế. Mình bị “khai tử” ở khắp nơi...
Thảo nào...
... Có những nỗi buồn, chỉ là
nỗi buồn đi qua rồi thôi. Nhưng có nỗi buồn chuyển hóa thành nỗi sợ. Ông Đức
Phương đã thật sự sợ khi cán bộ an ninh mời ông lên gặp:
- Xin
ông giải thích rõ cho chuyện đã trốn sang Mỹ, rồi lại trốn về. Ông có công việc
với cá nhân nào, tổ chức nào bên Mỹ?
Ông
Đức Phương toát mồ hôi. Đất dưới chân như sụt. Ông toan nói thật tất cả về
chuyện Hoa Ưu Đàm trắng và đen.
Nhưng nói ra thế thì chắc chắn ngay sau đây xe của Bệnh viện tâm thần sẽ đón
ông về nơi cư ngụ mới. Không muốn về sống với những người điên la hét ,thì phải giải trình việc trốn đi nước ngoài theo cung
cách gián điệp như thế nào! Trời ơi, đằng nào cũng chết.
Trở về nhà, ông Đức Phương đóng chặt cửa khóc hu hu. Không
được cho vợ con biết. Không khéo kỳ này đi tù thật chứ chả đùa. Cấp tiến, phản
biện, coi giời bằng vung mà lị...
Đêm
đêm, bà Ngần ôm ghì ông, đấm thật đau:
- Trốn
sang Mỹ với con đĩ nào, hết tiền, nó đá đít về chứ gì.
Ông Phương lòng như lửa đốt
mà vẫn phải đóng kịch vui vẻ. Bà Ngần thông báo:
- Từ
nay không cho ông đứng tên tài khoản tiền nong nhà hàng Mê Trang nữa. Sẵn tiền
lại lấy đi cho gái, rửng mỡ rủ nhau vượt biên. Thực tế thì trong thời gian ông
“sang Mỹ” “mất quyền công dân”’, ở nhà phải có chủ mới ký tá giấy tờ, vì thế
tôi phải làm thủ tục sang tên cơ sở Mê Trang cho thằng Phan. Giờ nó là chủ...
Ông
Đức Phương sững người. Của cải rồi cũng sẽ cho con cả thôi. Nhưng khi bố mẹ còn
sống phải giữ quyền chủ động, đề phòng con cái còn trẻ, chưa nghĩ sâu sa, hoang
toàng, làm thất thoát hết. Và nếu gặp phải đứa con hư, tuổi già phải phụ thuộc
vào nó, sẽ khổ...
Ngày bão Haiyan 11/2013
vvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvv
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét