CHIM NHẠN BIỂN
Tạp văn Nguyễn Phan Hách
Con nhạn biển mổ vỏ trứng mỏng manh chui ra, cánh ướt rượt,
chân lẩy bẩy, chúi vào bụi cỏ. Gió biển thổi ào ào xô nó ngã nghiêng. Không có
búi cỏ nó ngã thật. Cỏ mong manh nhưng rằng rịt như cái võng cái nôi làm chỗ
tựa.
Nhạn biển há mỏ nhận con tép đầu tiên trong đời mà mẹ mớm
cho. Tép mang vị mặn, mang sức biển truyền cho nó, con nhạn lớn nhanh như thổi.
Một ngày kia nó đã một mình đứng bên bờ biển ào ạt sóng gió nhìn trời xa xăm.
Trời biển mênh mông không bờ, đôi cánh nó rậm rật đầy sức sống. Và đôi cánh lần đầu tiên trong đời xòe ra,
đón ngọn gió đầu tiên, lao vút lên không trung.
Con nhạn biển đi đâu, không biết. Chỉ biết là đôi cánh đủ lông
như cấu tạo bằng gió, tự nhiên bay lửng lơ lên trời. Con người giữa trời biển
mênh mông thì cô đơn, sợ chết khiếp. Nhưng với nó thì trời biển giống như ngôi
nhà của con người. Bầu trời là mái nhà, biển là nền nhà, bốn phương là tường
nhà.
Con nhạn biển đang ở Thái Bình Dương, nó quyết định bay
sang Đại Tây Dương một cái xem sao. Quyết định dễ như con người đang bơi ở ao
sau nhà chuyển ra bơi ao trước nhà. Nó chỉ vỗ một cái mà gió đưa đi xa từ đầu
vầng mây đến cuối vầng mây. Tạo hóa cho đôi cánh kỳ diệu, chỉ loài nhạn biển
mới có.
Nó giống như là gió. Gió thì làm gì biết mỏi. Ở đâu mà gió
chả đến được. Con nhạn biển mang hồn của gió, là biểu tượng hiện hình của gió.
Chặng nghỉ chân là những cú lượn xà xuống mặt nước mổ vài con tép, cụp cánh
lại, nổi phềnh trên sóng để sóng đu đưa ru bài hát mênh mang êm đềm của biển.
Thư giãn một chút nó lại bay lên. Năng lượng biển vừa nạp. Và sứ mệnh nó là
bay. Đêm khuya, trời biển tối om, một mình nó mải miết bay, cánh vỗ rào rạt.
Ban ngày nó bay cùng tia nắng. Tia nắng nghỉ bay vào lúc hoàng hôn. Còn nó không
nghỉ. Đêm nay nó ở ao nhà Thái Bình Dương, và đêm nào sang ao Đại Tây Dương.
Con nhạn biển mom men quanh các bờ lục địa. Từ Nam bán cầu lên
Bắc bán cầu, bất cứ bờ bãi nào cũng là bến cảng. Giống như các chàng thủy thủ, nó thích lang thang
lên các bến cảng để dạo chơi. Một mình giữa đất trời xa lạ và chẳng đậu chân
lâu nơi nào. Nó thích xê dịch. Từ châu Úc vượt qua xích đạo lên châu Á. Trandít
qua châu Á nó đến châu Âu. Ham chơi, tạt
qua châu Mỹ. Con nhạn biển cứ nhởn nhơ như thế, nhưng thỉnh thoảng lại nhớ quê
hương, nhớ những nơi nó đã đi qua, và thường bay về thăm lại.
Đời nhạn biển sống được 20 năm. Người ta nhẩm tính tổng số
quãng đường nó bay suốt cuộc đời dài bằng đường từ trái đất lên mặt trăng và
chặng khứ hồi…
Cả thế giới chỉ là ngôi nhà
có vườn, có ao của nó.
5-7-2013
v
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét