Trên đồng cỏ
xích đạo
Tản văn NGUYỄN PHAN HÁCH
Bầu trời xích đạo xanh trong chói chang đến rợn người.
Đồng cỏ nằm thiêm thiếp chết cả mùa khô, cây cành xác xơ không đủ sức động đậy.
Tất cả chỉ một màu nâu nhạt của sắc diệp lục đã phai tàn.
Thỉnh thoảng một cơn cháy bùng bùng,
muông thú chết đen thui. Chim đang bay giữa trời cánh bắt lửa, hót lên mấy
tiếng đau đớn tuyệt vọng, và rơi xuống như hòn đất ném.
Trong những vũng nước cạn sền sệt bùn,
những con cá cuối cùng quẫy lộn, bùn thấm qua mang, chờ chết.
Từ phía Đông, những cơn mấy giông như sứ
giả báo tin sự sống đến. Một tiếng sấm vang mở cửa bầu trời, những ánh chớp
nhằng nhịt như bản hòa tấu giao hưởng ánh sáng, những giọt mưa như bạc, vàng
thể lỏng rào rào rơi xuống trần gian.
Một con sư tử đực to lớn, bờm xòe như tai voi, suốt cả mùa khô đói khát, tuyệt
vọng, từ trong nơi ẩn nấp, chạy vụt ra đồng cỏ hứng mưa. Nó đứng trên mỏm cao
in hình trên màn nước trắng xóa. Vừa mới dặt dẹo suýt chết đói, vậy mà bây giờ con
sư tử đã phóng tầm mắt xác định biên giới, lãnh địa độc quyền của mình, nơi nó làm
chúa tể, không kẻ nào được mon men đến.
Hình như có một con sư tử khác màu vàng
đậm, đang đi tìm miền đất mới. Thân hình nó săn chắc, trẻ trung, dáng điệu tự
tin, thong dong bước.
Con sư tử già bờm xòe dữ tợn xông lại, chặn từ biên
giới. Hai chúa sơn lâm, một già, một trẻ cùng gầm lên lao
lại quấn vào nhau. Móng vuốt đọ móng vuốt, răng nanh đọ răng nanh, những cú vồ
xé nẩy lửa, tiếng rống vang rền trên đồng cỏ.
Con sư tử vàng đậm, trẻ trung áp đảo được con sư tử
già gân cốt đã trùng.
Chú bờm xòe ,niềm khiếp hãi của cả thảo nguyên
bao năm, giờ thua trận, đành để mất “giang sơn”, cúp đuôi lủi thủi ra đi...
Cuộc đấu tranh sinh tồn trên đồng cỏ xích đạo không
khoan nhượng.
... Mùa mưa, sông suối đã đầy
tràn. Đàn Linh dương Đầu Bò di cư, cả
ngàn con, vượt sông tìm những bãi cỏ non. Tốc độ của chúng khủng khiếp như một
trận cuồng phong. Tưởng như tất cả sẽ bị nghiền nát dưới vó Linh dương. Không
một vật nào dám mon men đến đường đi của chúng. Con Hươu sao cao cổ, cao nhất trong muôn loài, lênh khênh như thang bắc
lên giời, đứng từ xa, nhìn toàn cảnh đàn Linh dương Đầu Bò di cư, và nó cho là
một cảnh đẹp. Linh dương ăn cỏ thấp, Hươu cao cổ vặt lá trên ngọn cây, không
tranh giành gì của nhau, nên chẳng bao giờ hiềm khích.
Đàn Linh dương Đầu Bò đổ bộ cơn
bão qua sông, làm nước bắn tung tóe. Con nọ chen con kia, không ai được lùi một
bước. Con Cá Sấu già to lớn xù xì
khủng khiếp đã phải dán mình trong bùn chịu đói suốt mùa khô, giờ nổi lên chờ
đợi. Nó ngắm một con Linh dương non tơ, yếu ớt, rồi lao tới, mõm nhọn hoắt đầy
răng tua tủa, ngoạm cổ con mồi.
Linh dương the thé kêu. Cá Sấu mồm không đủ rộng để nuốt chửng con mồi, phải kéo ra xa, xé từng
phần để ăn.
Trên bờ bên kia sông, có một con Sư tử đói cũng đang chờ Linh dương. Khác
với Hươu cao cổ, nó chỉ thấy hình ảnh đàn Linh dương qua sông là đẹp, nếu nó vồ được một con mồi.
Tha con Linh dương về, ăn uống phí phạn, không biết cất đi để
dành ngày mai, con sư tử lười nhác tìm bóng dâm lim dim ngủ. Giờ đến lượt đàn Linh cẩu đông con đến thụ hưởng. Chúng
nhâu nhâu xâu xé, mỗi con được một miếng. Những con Chim Ưng từ trên
trời cao, đến chậm, móng vuốt nguyềnh ngoàng nhọn hoắt,
tranh nhau với Linh cẩu. Thịt hết rồi, chỉ còn những khúc
xương. Những con Chim Ưng tha những khúc xương bay tít lên cao, rồi thả xuống tảng đá cho khúc
xương dập vỡ ứa tủy và kề mỏ nhọn hút lấy...
Cuộc mưu sinh trên đồng cỏ với những con Chim Ưng - loài chim đầy
uy dũng, dọc ngang bầu trời, hóa ra có lúc cũng chẳng dễ dàng gì...
19/4/2013
vv
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét