Con thuyền nhỏ ,
mái chèo mỏng mảnh
Cha tôi trần mình với
đại dương
Biển mịt mờ dài rộng
mênh mang
Bóng hình cha tôi
như hạt bụi
Hạt bụi bay chập chờn trôi nổi
Với phong ba bão
táp thét gào
Cánh tay cha trong
nắng vươn cao
Vung lưới kéo biển
vào lòng lấp lánh
Sóng đại dương hằn
nhăn trên trán
Đại dương khô trên
da sạm muối khô
Mỗi sớm mai chèo
lái tách bờ
Như mũi tên , cha
lao vào biển cả
Bàn chân được nâng
niu bằng sóng dữ
Mái chèo thành đôi
cánh chơi vơi
Tiếng biển reo
trong tiếng cha cười
Biển cả âm vang
trong lồng ngực
Biển bao la mênh
mông trùng điệp
Như khát khao ước vọng
con người
Thuyền cha đi đến tận
chân trời
Những tháng năm
không hề biết mỏi
Những con sóng bạc
đầu đếm tuổi
Từ thanh xuân đến
lúc về già
Cha vẫn giăng buồm
kéo lưới khơi xa
Đời cha đọ với đời biển cả
14-4-2013
NGUYỄN PHAN HÁCH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét