Tháng giêng rộng dài câu Quan Họ

Thứ Ba, 10 tháng 2, 2015

CÔ GÁI ĐẦM SEN

Ngày ấy Tuệ học trường Thành Chung trên tỉnh, xa nhà hơn mười cây số, phải ở trọ. Một lần về quê, tránh nắng, anh khởi hành đi bộ từ gà gáy tinh mơ.
Đường cái quan trải nhựa thẳng tắp, hai bên là hồ sen dài xa mênh mông đang mùa nở hoa. Tuệ đi giữa một rừng hoa sen trắng muốt vây bọc.
Sương sớm mù mịt. Gió nhẹ hây hây đem theo mùi sen thơm ngát. Đang đi, trong ánh trăng mờ, Tuệ thấy một cô gái từ đầm sen bên đường bước lên, người ướt đẫm, quần áo lụa trắng dính sát, lồ lộ đường nét cơ thể.
- Chào anh. Đường vắng quá, cho em đi cùng với.
Tay cô gái cầm một bó sen trắng. Không biết có phải hoa mắt không mà Tuệ nhìn thấy gương mặt cô gái cũng trắng gần như hoa. Tóc đen dài rũ rượi dính đầy nhị vàng. Tuệ hỏi: “Nhà cô ở đâu”. “Dưới đầm sen này” - Cô chỉ rồi cười vang. Tiếng cười lan vọng trên đầm sen rất xa như một gợn gió mạnh làm những bông sen mở nhị lào xào rụng cánh.
Vừa đi cô vừa nhẩy nhót, chân không bén đất, mái tóc bay vấn vít. Tuệ chưa bao giờ thấy một cô gái nào đẹp đến thế. Miệng cười tươi, hàm răng lấp lánh sáng.
Mới đi được một quãng, cô bảo:
- Em nóng lắm. Nóng đến héo cả người mất. Chờ em xuống đầm tắm một cái đã.
Tuệ dừng lại hơi ngượng ngùng. Cô gái trút quần áo xuống vệ cỏ, da thịt sáng bừng lên át cả ánh trăng non thượng tuần. Rẽ hoa sen, cô dìm mình trong làn nước trong vắt.
- Anh ôm quần áo hộ em với, kẻo gió bay mất, chốc lấy gì mặc - Cô bảo.
Bất giác Tuệ đưa tay ôm mớ quần vào lòng. Quần áo mong manh nhẹ như tơ nhện, trắng như cánh sen.
- Xuống đây tắm với em - Cô gái rủ.
Nhưng Tuệ không dám. Cứ đứng trong sương, khư khư ôm quần áo.
Cô gái bước lên kéo tay. Nhưng Tuệ chằn lại, đứng tấn. Không kéo được Tuệ, cô gái một mình vùng vẫy trên đầm sen. Rồi khi bước lên, tay cầm những bông sen đuổi đánh anh cười khanh khách.


Tuệ bắt đầu thấy sờ sợ. Làm gì có cô gái nào táo tợn quá thế này. Kinh hãi nhất là mỗi lần cô nói ,hương hoa sen từ miệng phả ra sực nức xộc thẳng vào mặt Tuệ. Làm sao lại như thế được nhỉ? Dưới đầm sen hay có những cô gái đi hái sen, ngã chết đuối, biến thành ma đầm sen. Người ta vẫn bảo thế. Tuệ rùng mình. Anh há mồm kêu và bỏ chạy. Cô gái túm anh lại.
- Sợ gì anh. Em đẹp thế này. Anh sợ vì em đẹp quá à.
- Cô là ma - Tuệ líu cả lưỡi ,chân tay bủn rủn
- Sờ vào da thịt em, xem có phải ma không?
Cô cầm tay Tuệ đặt lên ngực trần của mình. Bầu ngực  nõn nà nóng ấm.
Tuệ ngờ ngợ. Da thịt ma thường lạnh buốt cơ mà.
Cô gái lại cười vang. Tuệ trân trân nhìn thân hình cô. Ma làm sao có thể đẹp thế này được. Nhưng Người cũng không thể đẹp thế được. Hay là Tiên. Sách “Quốc văn giáo khoa thư” có chuyện Tú Uyên gặp tiên, lấy tiên, đẻ con với tiên, lúc rượu say còn đánh cả tiên…
Tuệ dần bình tĩnh. Muốn chạy cũng không thoát. Phải đi nốt đoạn đường.
Trăng thượng tuần ngày càng lệch dần. Những ngôi sao đang chìm mờ trong sương. Cô gái vẫn vừa đi vừa nhẩy nhót ríu rít quanh Tuệ.
Quần áo thì đã mặc. Nhưng hình như có mặc cũng như không. Trắng như cánh sen, mỏng như tơ nhện.
- Em muốn gánh gạo lên tỉnh nuôi anh ăn học. Cô gái nói - Bao giờ thi đỗ làm quan, đừng quên em. Nhớ đến tìm em ở Đầm sen này.
Ma sao có thể nói được câu này. Chỉ người trần mới nói được. Hay là mình thần hồn nát thần tính. Đầm sen thường có người canh đêm, sợ khách qua đường hái trộm hoa. Đêm vắng, giữa đường, chả có ai, nên cô gái mới đâm ra táo tợn thế này…
Đi đến ngã ba, đoạn cuối cùng của hồ sen dài, cô gái dừng lại.
- Bây giờ em lại thấy nóng đến héo cả người. Chờ em xuống tắm.
Lần này cô không rủ Tuệ. Một mình cô vùng vẫy, nô nghịch với những bông sen. Đây là cơ hội Tuệ có thể ù té chạy thoát thân. Nhưng lạ sao, cứ đứng ngây nhìn, cảm giác tê dại trong người. Có lúc Tuệ đã định cởi áo nhẩy ùm xuống nô nghịch cùng cô. Nghĩ đến chuyện ma “rủi” người chết đuối, anh kìm lại được.

Tắm xong, cô gái bước lên nũng nịu.
- Anh mặc quần áo cho em đi.
Tuệ vừa choàng áo lên vai cô thì cô lại phụng phịu:
- Vuốt hết những giọt nước và nhị sen vàng dính trên người em đã.
Tuệ đưa bàn tay đặt lên bờ vai như mảnh trăng. Cô khẽ run nhẹ dụi người vào ngực anh. Tuệ vuốt từ vai xuống eo lưng cô. Xuống đùi cô. Những giọt nước long lanh như những giọt sương tan. Phấn nhị vàng dính trên núm vú hồng. Tuệ thổi nhè nhẹ, phủi những bụi phấn. Cô gái hếch mặt lên nhìn trời lim dim mắt.
- Anh vuốt nữa, đừng để sót một giọt nước, một bụi phấn nào.
Tuệ cúi xuống tiếp tục làm theo lời cô nói. Rồi phải ngồi xuống để vuốt trên đôi cẳng chân trắng muốt.
- Xong chưa anh. Bây giờ mặc quần áo cho em - Cô gái cúi xuống, Tuệ đứng dậy, cầm tay cô xỏ vào áo, nhấc chân cô xỏ vào quần…
Chợt một tiếng gà trong làng vọng đến. Cô giật mình đẩy Tuệ ra.
- Thôi. Trời sáng rồi, anh về đi
- Cô không đi cùng tôi nữa à.
- Không. Đầm sen đến đây là hết rồi, em đi sao được.
Trời đã chuyển màu bụng cá. Hình như tia nắng đầu tiên sắp bật lên. Cô gái nhìn anh, mắt cười cười, rồi quay gót. Bấc giác Tuệ đưa tay níu lấy vạt áo.
- Anh làm gì thế. Anh làm cho hoa sen bị rách rồi.
 Cô gái đẩy nhẹ, mà Tuệ có cảm giác như gió hút người mình đi, không sao mà trằn lại được. Còn cô gái thì lùi xa, chân không bén đất. Bóng dáng nhòe tan rất nhanh trong sương.
Tuệ đứng ngẩn ngơ như trời trồng. Hôm đấy về đến nhà, Tuệ như người mất hồn. Những gì vừa xẩy ra có phải là giấc mơ không. Tấm áo dài trắng của anh còn phảng phất mùi hoa sen. Và chiếc mũ cát đánh phấn trắng vẫn vương mấy đốm nhị vàng.
Tại sao khi trời sáng, cô gái lại vội vã từ biệt anh. Ma. Nhưng Người thường cũng có thể thế chứ. Bóng đêm, đồng không mông quạnh, cô gái mới dám bộc lộ hết mình.



Cô gái có phải là ma hay không, Tuệ cũng không cần biết nữa. Từ đấy cuộc đời Tuệ luôn mang niềm khát khao gặp lại cô gái đầm sen, nhưng chẳng bao giờ được.
Điều kỳ lạ chỉ có một lần. Hư hư thực thực để suốt đời mơ tưởng.
Đại Yên - Ngọc Hà
1999

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét