BỐN MÙA
Tản
văn của Nguyễn Phan Hách
Trưa hè nắng chang chang, cô bé hàng xóm hay sang nhà tôi
tắm nhờ. Cầu ao tre trên ao sen trong vắt. Cô ngồi, nắng hè lặn vào đôi vai
trần sáng trắng, soi xuống làn nước. Những bông sen trắng cũng giống như cô hay
là cô giống bông sen trắng.
Sang thu, ao lạnh, nước trong veo, cô gái không sang tắm
được nữa. Nắng thu rưng rưng vàng rợi. Những con bướm vàng bay bên giậu hoa
cúc. Lá sếu như những đồng tiền vàng rơi ngập sân. Cô gái sang quét hộ tôi. Cậu
lười quá – Cô bảo – Để tớ lấy về đun bếp. Tôi nhìn sang, khói lam chiều mỏng
mảnh, cả một đống tiền vàng đang biến thành lửa đỏ rực trong bếp nhà cô.
Mùa thu, nắng như ngân lại thời gian không trôi đi được.
Vậy mà một sớm thức dậy, thấy gió bấc ào ào, dặng tre biến thành một cây “đại
phong cầm” reo vi vút.
Cô bé hàng xóm ủ bếp trấu đỏ hồng. Ngoài trời giá buốt. Cá
mại chết cóng nổi lềnh phềnh ngoài cầu ao. Trong bếp, hơi lửa ấm xực. Chim sẻ
nóc bếp bay xập xòe. Tôi ngồi thui những bông thóc nếp đầu mùa, hai đứa cắn
chắt. Má hồng của cô bé dính than nhọ nhem.
Mùa đông đi qua lúc nào chả biết. Tớ với cậu sắp thêm một
tuổi rồi đấy – Cô bé nói và chỉ cây đào trước cửa. Nụ đào như những chiếc cúc
áo. Rồi cúc áo cởi ra, cả cây đào thành tấm áo mùa xuân rực rỡ. Mưa xuân rơi
lất phất trên những cánh đào. Mưa như bụi phấn thoa vào đôi má cũng hồng như
hoa đào của cô. Sao cô và hoa giống nhau thế. Giống hoa sen trắng, rồi lại
giống hoa đào.
Đại Yên 11/3/2007
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét