Tháng giêng rộng dài câu Quan Họ

Thứ Bảy, 21 tháng 7, 2012


Tuỳ bút thơ:

ĐỆ NHẤT DANH

(Lời người con một nhà khoa bảng thời xưa)



Cha tôi quần ống sớ

Búi tó củ hành

Lều chõng trên vai chòng chành

Hương khoa ứng thí

Chiếc chõng tre quê mùa

Y như chõng nằm ngày thơ bé

Dầm dề nước đái mồ hôi

Chiếc chõng cơm nhặt cơm rơi

Canh rau chát mặn

Chiếc lều phên tre đan dặm

Phủ áo lá tơi

Như chiếc lều kéo vó bên ngòi…




Cha tôi

Cổ đeo ống quyển

Tráp son đeo vai

Vào trường thi bước ngắn bước dài

Nhấm môi bút lông thỏ

Đen nhánh mực Tầu

Người viết bài văn Bát Cổ

Nước chẩy mây bay

Phá đề, thừa đề, khởi giảng

Nhập thư, khởi cổ

Trung cổ, hậu cổ, thúc cổ

Tám vế biền ngẫu ngân nga

Bài Kinh Nghĩa vài ba trăm chữ

Nhất trường, nhị trường, tam trường, tứ trường

Chàng sĩ tử thi Hương

Làu Luận ngữ, Trung Dung, Đại học

Luận ngữ là Ngu Thư hồn hậu

Trung Dung là Chu Thư hào hùng

Đại học là Thượng Thư biển cả mênh mông


Cha tôi

Làu Kinh Dịch, Kinh Thư, Kinh Thi, Kinh Lễ

Kinh Dịch tóm hết sự biến đổi trong thiên hạ

Kinh Thư bồi thực cội nguồn

                                     chỉ ra chế độ cho Thiên hạ

Kinh Xuân Thu, thu thập trí tuệ cho Thiên hạ

Cha tôi viết một câu

Trích kinh điển một câu

Điển tích ngàn xưa bên Tầu

Chật lèn trong óc

Trời chưa phải là cao

Đất chưa phải là dày

So với Đạo Nho

Lễ Nghĩa nhờ Nho mà hưng thịnh

Kỷ cương nhờ Nho mà vững bền

Mở nền thái bình thịnh trị
Tất cả nhờ Đạo Nho…

Cha tôi cứ thế mà theo

Cứ thế mà viết.


Bài Chế, Chiếu, Biểu

Bài Phú, bài Thơ…

Thu vi Hương thí

Xuân vi, Hội thí, Đình thí

Cha tôi

"Đại đình tằng đối tam thiên tự"

Múa bút trên sân rồng

Bài" Đình Đối sách" viết ba ngàn chữ

Hoàng Thượng Chế sách viết

Thần xin trả lời

Đề thi Vua hỏi

Phép trị nước, hưng quốc, an dân

Vua còn dặn

Chớ có theo thói phù phiếm phù hoa

Đừng chỉ một đường nệ cổ xưa …

Cha tôi

Thần trộm nghĩ, thần kính nghĩ

Thần cúi đầu đọc sách vấn của Thánh Thượng

Thần nghe: Vua tôi đời Đường Ngu

Kinh dịch có câu…

Kinh Thi có đoạn…


Thánh hiền Khổng Tử dậy rằng…

Cha tôi vung bút tung hoành

Trường văn trận bút

Dâng kế sách

Lời lẽ chứa chan

Hàng hàng tâm huyết

Khuyên Vua lấy Dân là gốc

Nhân, Nghĩa trị Đời…

Cẩn bái biểu dĩ văn.

Đình Đối Sách của ông

Không bẻ được một câu

Không nghi ngờ được một chữ

Đọc lên sang sảng chuôn ngân

Đạo được xác lập

Không sai một ly, một tấc

Hiện lên thịnh trị thái bình…

Cha tôi

Đệ nhất giáp tiến sỹ cập đệ, đệ nhất danh

Lời truyền lô vang vọng gió xuân

Lan truyền về quê kiểng

Nơi mẹ tôi đang buộc lạt ngang lưng đi cấy


Mũ áo xênh xang

Bia đá bảng vàng

Cha tôi về làng

Võng kiệu rợp đường Vinh quy bái tổ

Đầy đường, các cô gái

Xem mặt chàng áo xanh…

v  



Ai dám bảo Cha không thiên tài

Ai dám bảo Cha không giúp đời

Nhưng 800 năm khoa cử Hán học
Có biết bao người

Tiến sỹ cập đệ đệ nhất danh

Đồng tiến sỹ xuất thân

Đều dâng Đình Đối Sách

Hay không kém cha tôi

Sao con người vẫn nghèo, vẫn khổ

Lý thuyết vẫn chỉ là lý thuyết

Cây Đời mới thực xanh tươi

Kinh này kinh kia chỉ là đúc kết

Còn Đời đẻ ra quy luật

Phải để Cây Đời tự lớn, tự ra hoa

Cây Đời kết quả

Điều chỉnh các Kinh theo năm tháng cây Đời

19/6/2011

Nguyễn Phan Hách


Truyện mini của Nguyễn Phan Hách

CON MÈO

Nửa đêm, trời đen đặc mênh mông, tiếng mưa rơi đều đều buồn bã.
Tôi thức dậy, cảm thấy cô đơn khác lạ

Nhìn ra ghế sôpha thấy con mèo ngồi đó, mắt xanh biếc xuyên màn đêm.

Con mèo trắng như tuyết, mềm mại, gợi dáng người thiếu nữ. Nó nhìn tôi như có gì khắc khoải…

Tôi chìm lắng trong cảm giác khó tả, hư hư thực thực.

Màn đêm khuya đưa tôi về một không gian khác. Một ánh chớp loé lên tôi Tôi bỗng nhận ra, ngồi trên ghế sôpha, không phải là con mèo

Mà là một cô gái trắng như tuyết, mắt xanh biếc buồn buồn, nhìn xuyên màn đêm.

Tôi giật thót kinh hoàng hét lên, vội giơ tay bật đèn. Ánh sáng vỡ oà, và trên sôpha lại là con mèo như cũ. Ngồi đó, như đêm đêm, nó vẫn hay ngồi đó.

Tôi chìm vào giấc ngủ, và thấy thần kinh mình có vấn đề, nhìn thấy ảo giác.

Mình mệt mỏi lắm, tinh thần đang ốm.

Đêm hôm sau, tôi đi ngủ sớm, rồi trằn trọc, chập chờn, nửa đêm mở mắt. Lại thất trên sôpha, người con gái như đêm qua, ngồi yên lặng mắt xanh biếc.

Bủn rủn hết chân tay, hồn bay phách lạc, tôi xuýt ngất đi, vụt nhớ trên tường có chiếc kiếm. Tầu vẫn treo làm đồ trang trí, tôi giật phất lấy, cầm trong tay lăm lăm.

Có vũ khí, vững tâm hơn, tôi không bật đèn, để nhìn kỹ sự thể xem sao.

Người con gái như khối ngọc chuốt tinh khiết, môi đỏ hồng nhỏ xíu y như môi mèo, và đôi mắt thăm thẳm hoang dại mênh mông, dáng nét mềm mại uyển chuyển y như sự mềm mại của con mèo trắng quen thuộc của tôi.

Nàng thở nhè nhẹ, ngúc ngắc cái đầu, rồi nhìn thẳng vào tôi đăm đăm. Như mỉm cười, như muốn nói cái gì…

- Cô là ai? - Tôi hỏi không ra hơi.

Cô gái hiểu, nhưng không trả lời được, chỉ lúc lắc đầu.

- Cô là tiên…hay là ma…

Tôi sợ quá, không chịu đựng thêm được nữa, bật đèn. Trên sôpha lại là con mèo tuyết. Tôi đến gần nó vuốt ve làn lông mượt như nhung. Nó dụi đầu vào tôi âu yếm. Và ánh mắt nhìn, y hệt mắt nhìn của cô gái.

Không phải ảo giác. Không phải. Tôi đã nhìn thấy cô gái thật. Cả ngày hôm sau, tôi quan sát con mèo, và thấy nhất định nó không phải là con mèo bình thường. Những câu chuyện cổ tích ùa về trong óc tôi. Những chàng hoàng tử biến thành chim thiên nga. Nàng công chúa bị phù phép biến thành con cóc. Nàng tiên đánh vỡ chiếc chén của Ngọc Hoàng, bị đày xuống trần gian trong kiếp con mèo…

Tôi không biết là tôi đang như thế nào. Thần kinh trầm cảm, hay tỉnh táo bình thường. Chỉ biết đang đắm chìm trong một cảm giác hư ảo rất lạ.Trở về sống trong thời đại của các chuyện cổ tích.

Tôi lấy một dải lụa đỏ buộc ngang cổ con mèo. Tối hôm sau, người con gái trên sôpha, cũng có một dải lụa đỏ trên cổ. Tôi không sợ nữa. Cô gái đẹp lắm. Đẹp kỳ diệu, không một người bình thường nào trên đời này đẹp được như thế. Tấm thân như tuyết. Tôi lại gần vuốt nhẹ trên người cô. Cảm giác mát lạnh như trăng rằm. Cô lại cười cười. Đôi môi đỏ hồng nhỏ xíu như môi mèo. Và mắt nhìn xuyên tận đáy mắt tôi.

- Cô nói đi…Cô có phải là nàng tiên không?

Cô gái lại lúc lắc đầu.

Nhưng quái ác là không sao bật ra được thành lời, mặc dù đôi môi mấp máy mủm mỉm, vừa như công nhận vừa như không.

Tôi ôm chầm lấy cô, ghì chặt. Tấm thân như ngọc chuốt, như trăng rằm.

Cô cũng ôm lấy tôi. Đôi tay xiết chặt, móng tay như cào cào trên lưng. Sáng hôm sau, soi gương tôi thấy đúng như vết mèo cào.

Tôi nâng niu con mèo, và rất sợ nó bỏ nhà đi lạc thành mèo hoang. Tìm một sợi xích, xích nó lại. Tối  hôm ấy, trên cổ nàng có vòng xích bạc. Tôi gỡ ra cho nàng:

- Khi tôi bật đèn, cô đừng biến đi đâu nhé.

Nàng cười cười, gật đầu như đã hiểu. Khi đèn loé sàng, nàng còn ngồi đấy. Nhưng mắt nheo lại như chói chang. Rồi bóng hình nàng lại từ từ tan loãng. Còn lại nguyên hình con mèo bình thường.

Tôi cảm thấy một cái gì rung động nức nở trong lòng, ôm ghì lấy nó. Lớp lông mượt như nhung, mịn như da thịt người con gái ban nãy.

Sáng hôm sau, tôi đặt đĩa cá của mèo trên bàn, cạnh đĩa ăn của tôi. Suốt ngày tôi quanh quẩn, và chỉ chờ đến tối, để người con gái lại về. Nhưng tối hôm ấy, dù mưa gió não nề, sấm ì ầm xa xăm và chớp loé huyền thoại, nửa đêm thức dậy, tôi vẫn chỉ thấy con mèo ngồi đó. Không thấy nàng đâu. Nàng không hiện về nữa. Một nỗi tiếc buồn, thất vọng dâng lên trong tôi, đến nỗi tôi xuýt bật khóc. Tôi thức suốt đêm, còn con mèo thì nhắm mắt lim dim hững hờ chìm vào giấc ngủ…

Đại Yên, 1/7/2011




ĐỪNG YÊU NHAU



Đừng yêu nhau anh nhé

Ta vẫn còn thơ ngây

Đừng yêu nhau vội vã

Để rồi mai chia tay



Là bạn thân thôi nhé

Tình yêu là Ngày mai

Chăm lo thì Hiện tại

Để cho thì Tương lai



Vay một chút mộng mơ

Đem vào trong tình bạn

Vay một chút lãng mạn

Nhưng xin đừng yêu nhau

21/5/2011




THƠ VUI VÀ KHÔNG VUI

Gánh nặng cuộc đời từ lúc tuổi thơ

Năm xe sách chất lên vai đứa bé



Ta chen chân giữa sáu tỷ người

Để đăng ký bán sức lao động.



Cuộc may rủi khổng lồ đáng sợ

Trong mê cung tìm một người yêu,



Tự chất trên lưng tảng đá danh vọng

Chết chìm trong bể ham muốn đời thường



Con bạc thiêu thân trong ngọn đèn dục vọng

Tên lính bị hy sinh trong đại chiến hư danh



Ta xây xong một lâu đài kiên cố

Thời gian rồi mở cửa, ném ta ra ngoài.

25/6/2011




HOA TUỔI HỌC TRÒ



Tháng năm, hoa phượng màu nắng đỏ

Trang giáo trình không khép mở âu lo

Bằng lăng tím tình ta thời cắp sách

Đường đời in dấu bước non tơ.



Tiếng ve ơi, kêu làm chi lắm thế

Khúc ca vang từ giã tuổi thơ

Bằng lăng tím một màu luyến tiếc,

Thủa hồn nhiên mất từ bao giờ.



Hoa Phượng ép vào trang giấy trắng

Vào trang đời trinh trắng ngây thơ

Bằng lăng tím nhuốm vào trang thứ nhất

Ơi màu hoa của tuổi học trò…

10/6/2011




THỊ XÃ, THỜI SƠ TÁN



Thị xã nhẻm nhớ thời sơ tán

Bom ì ầm sau phía chân mây

Người đạp xe, áo phông không vội vã

Chim sẻ về bậu cửa xập xoè bay.



Dòng phấn trắng cửa nhà ai ghi vội,

Mẹ nhắn con nơi sơ tán làng xa

Chồng nhắn vợ hòm thư mặt trận

Đêm hành quân khuya khoắt qua nhà.



Đường đá cũ lên rêu quá khứ

Nắng buồn bay dọc phố lang thang

Hoa giấy ban công không sợ bom, vẫn nở

Heo may về se sẽ lá vàng.



Cửa nhà ai rỉ hoen ổ khoá

Cuộc chiến này chắc sẽ còn lâu

Bài hát cũ vẳng về bên hiên vắng

Tuổi vào đời lãng mạn giờ đâu.



Em phải lớn với tháng năm xa cách

Đành bỏ quên thị xã mộng mơ

Hoa sữa đêm, đếm từng tiếng súng

Bầy sẻ hoang bên cửa ngóng chờ.

25/5/2011







THƠ NGẮN

- 1-

Ngày xưa văn minh vật chất

Không tiến kịp văn minh tinh thần

bây giờ văn minh tinh thần

Lại không tiến kịp văn minh vật chất

26/6/2011



- 2-

Cảnh đẹp nhất là nơi ta đã sống

Cuối cuộc đời về tìm lại ngày xưa

16/5/2011



- 3-



Có bao điều muốn nói

Thì chẳng dám nói ra

Bao điều đang ba hoa

Lại vô duyên nhạt hoét

28/4/2011



- 4-



Ngày xưa, cái gì cũng quan trọng

Giờ sao quan trọng nhất chỉ Tiền

3/2011

TAO ĐÀN



Triều Vua Lê Thánh Tôn

Thời huy hoàng cực thịnh

Đại Việt vào phục hưng

Vinh quang lên tới đỉnh



Triều đình có tao đàn

Hai tám vì sao sáng

Triều đình - Hội Nhà văn
Các đại thần ngâm vịnh



Vua là Chủ tịch Hội

Đô nguyên suý Tao đàn

Chức " Sái Phu" : Thái Thuận

Chuyên " quét dọn" Vườn văn



Dù thơ của Vua quan

Vẫn cứ phải quét dọn

Vẫn cứ phải " biên tập"

Cho sạch cỏ vườn Văn…



Vua trên cao chót vót

Mà Thơ về với dân

Vua viết về Canh, Mục

Về Ngư, Tiều quen thân…

Vua ba bồ chữ Hán
Mà viết lời thơ Nôm

Tiếng dân quê, tiếng Việt

Chung đồng điệu tâm hồn



Ngài ngự viết truyện ngắn

Con chuột biến thành người

Con Dê yêu Bà goá

Bà goá bay lên trời (1)



Kém gì ông Mác két

Viết "Trăm năm cô đơn"

So truyện "hậu hiện đại"

Ngài Ngự hiện đại hơn



Thế kỷ thứ 15

Đất này đã thế đó

Văn chương như sao tỏ

Soi chặng đường nhân gian

3/2/2011




Một số hình tượng trong truyện của Lê Thánh Tông viết. Trong " Trăm năm cô đơn" (giải Nôben) cũng có hình tượng nổi tiếng: Cô gái bay lên trời…




MUA MUỐI



Thời khắc thiêng liêng mồng một tết

Ngoài cổng rao: Ai mua muối không

Tiếng rao khàn, năn nỉ chờ mong

Muối mặn cho đời không nhạt nhẽo

Câu vần vè từ xưa không hiểu

" Đầu năm mua muối, cuối năm mua vừng"

Câu vẩn vơ buột miệng thuận mồm

Vô tình ngẫu nhiên vì âm "uối"

Thế mà làm người ta mong đợi

Người ta tin về một điềm may

Mua muối đầu năm, muối mặn gừng cay.

4/2/2011


LÀNG XƯA

Cánh đồng vàng và luỹ tre xanh

Dòng sông trong uốn khúc quanh quanh

Con đê chạy như trường thành hùng vĩ

Mái rạ rơm tươi vàng bình dị

Làng muôn đời gió mát trăng thanh

Mái ca dao bát ngát sân đình

Hội làng mở gái trai nô nức

Tắt đèn chen nồ nhau thoả thích

Có ôm nhau mưa gió mới thuận hoà

Lời trao duyên trai gái nghĩ ra

Thành làn điệu dân ca say đắm

Miếng trầu cau trên môi đỏ thắm

Bài ca trù sênh phách ròn vang

Chú xã xệ đi khuyệnh khoạng đường làng

Bà goá chửi mất gà ngoa ngoắt

Làng thanh vắng tiếng đàn tranh dìu dặt

Tiếng sáo diều văng vẳng thâu đêm

Chồng cày ruộng dưới, vợ cấy đồng trên

Làng thanh bình, người hiền như đất

Dù vẫn có cô Thị Màu chao chát

Ông Đồ gàn rượu tít cung thang

Nhưng chớ coi thuờng Bác Đồ gàn

Lời trái tai ẩn sâu sự thật…

Lang cơ chỉ thắt lưng buộc chặt

Mẹ tảo tần hạt lúa bắp ngô

Cho Cậu Tú nghèo lều chõng đi thi

Ngày đỗ Trạng vinh quy bái tổ

Vợ cậu Tú hôm qua còn cấy lúa

Làng nâng niu đem rước võng đào…

Làng bao đời ấm cúng vui sao

Cò phấp phới bay về làm tổ

Tôi cũng như cánh cò bé nhỏ

Dù đã bay đi khắp phương trời

Vẫn trở về nơi ấy, quê tôi…

3/1/2011
ĐÒN GÁNH



Ban thờ tết hoa đào hoa cúc

Mẹ bày đôi cây mía vàng tươi

Mía làm đòn gánh gánh về trời

Những bánh trái, giò nem dâng cúng

Đòn gánh đường đời xưa cay đắng

Đòn gánh tiên giờ phải ngọt ngào

Mía làm gậy chống, chống thấp cao

Đường mây trắng tổ tiên trú ngụ

Những mấu đốt đường tiên ngọt dịu

Sau tháng năm khúc khuỷu trần gian…

Giữa nến đèn ngào ngạt khói nhang

Đôi cây mía lung linh huyền ảo.

15/1/2011


ĂNG ĐÉC XEN

Trên chiếc giường gỗ áo quan dùng lại

Ăng đéc xen cất tiếng chào đời

Chú bé nghèo rách rưới lôi thôi

Bạn cùng lớp trêu chòng bắt nạt

Mắt mộng mơ và lòng khao khát

Vịt con rồi sẽ hoá Thiên Nga

Cô bạn nghèo thành công chúa kiêu sa

Giữa cuộc đời trần gian lầm lũi

Kìa đôi cánh thiên thần sáng chói

Ăng đéc xen chắp cho tuổi thơ

Chắp cho con người bay cao bay xa

Mơ cho con người giấc mơ êm ấm

Chú lính chì đứng một chân mỏi lắm

Có vũ nữ giấy bìa cũng múa một chân

Ăng đéc xen san sẻ cô đơn

Và sưởi ấm những cuộc đời giá lạnh

Em bé bán diêm bật que diêm loé sáng

Cô gái đan áo cỏ tầm ma

Quăng lên mình đàn chim bay xa

Để giải độc lời nguyền phù thuỷ.

Bộ quần áo mới của Hoàng đế

Ăng đéc xen may cắt tặng ngài

Nụ cười ông chế riễu thói đời

Những sĩ diện biến thành bi kịch

Nhất định không nhìn ra sự thật

Chỉ mắt trẻ thơ trong sáng thần tiên

Nhìn ra điều chân lý hiển nhiên…

Ăng đéc xen - người huyền thoại hoá

Cuộc đời thành lung linh khác lạ

Ru trẻ thơ vào những giấc mơ

Mấy trăm năm …Từ ấy đến giờ

Những công chúa, nàng tiên bay lượn

1/1/2011





XIẾC MÔ TÔ



Với chiếc xe gắn máy

Và bình xăng bơm đầy

Người Hà Nội mỗi ngày

Nhận một xuất diễn xiếc

Trên đường phi như bay

Không nhường ai một phút

Không chịu chậm một giây

Lao tít mù lạng lách

Vượt đèn đỏ, càng hay

Hiểm nguy cóc có sợ

Dù vỡ đầu, tan thây

Xin cúi đầu kính phục

Các diễn viên xiếc này



Cát xê thế nào đây

Theo bươu đầu sứt trán

Què chân và gẫy tay

Với tinh thần "nghề nghiệp"

Không oán thán mảy may



Thật khổ người Hà Nội

Không biết ai bắt tội

Mỗi xuất diễn một ngày…

19/1/2011


CHÚ TẾU CƯỜI



Mỗi làng quê có một chú tễu

Hội đầu xuân nhăn nhở đứng cười

Cười hộ cả làng nụ cười vui

Vừa buồn vừa vui…ai mà cười nổi

Chỉ riêng chú Tễu biết cười thôi

Chú đứng đây, nhăn nhở với đời

Vừa bông phòng lại vừa nghiêm ngắn

Vừa hiện thực lại vừa lãng mạn

Dù thế nào, vẫn phải sống với đời

Cuộc đời ơi, ta biết ngươi rồi

Dù thế nào ta vẫn yêu say đắm

Ta chế riễu và ta căm phẫn…

Thôi tất cả nhờ chú Tễu cười cho

8/1/2010


CÂU ĐỐI TẾT

Ông Đồ trải giấy hồng lên nắng

Nghiên mực đen sóng sánh vơi đầy

Chữ hiện hình phượng múa rồng bay

Một hào bán một câu đối tết

Phiên chợ làng đông vui náo nức

Lá đa rơi trên giấy hồng điều

Nắng sưởi khô nét bút mực tầu

Ông đồ già lom khom ngồi viết

Thơ hay lắm mà không ai biết

Chữ nghĩa gì cũng một hào thôi

Một thời mang Lều chõng trên vai

Và giờ là Ông Đồ bán chữ

Chợ tết xưa …Ông ơi cháu nhớ

Là tiểu đồng mài mực cho ông

Mực nhánh đen và giấy tươi hồng

Câu thơ hay run lên trong nắng…

Ông giờ đã chìm vào xa vắng

Cháu giờ thì cúng giống nghề ông

Đời văn chương xách rủ bán rong

Hay hay dở cũng một hào một mớ

Chợ đời hàng ngập tràn rực rỡ

Ông cháu mình chỉ bán văn thơ…

16/1/2011


BÁNH

Mẹ ngồi gói bánh, 30 tết

Lá xanh, gạo trắng, đỗ vàng hươm

Bánh trưng bốn góc vuông chằn chặn

Lá gấp tạo hình đất bốn phương



Cha gĩa chày vang trong cối đá

Kí ca kí cốp mẻ bánh dày

Chị nặn trắng trong tròn vành vạnh

Trời tròn vành vạnh bóng mây bay.



Ông thắp đèn nhang dâng tiên tổ

Bánh trời tròn với bánh đất vuông

Đất trời vũ trụ làm lễ vật

Với tình con cháu ngát thơm hương



Ta đi đã bốn phương trời đất

Vị tết thủa nào chẳng thể quên

Trên môi miếng bánh thời thơ ấu

Hương đồng cỏ nội ngát bay lên.

17/1/2011




CHIỀU 30

Chiều ba mươi pháo chuột đì đùng

Nắng ngân lại vàng hoe ngoài ngõ

Cửa nhà dán đôi câu đối đỏ

Hoa cúc vàng bên dậu rưng rưng

Lửa bập bùng bếp luộc bánh trưng

Thời khắc lạ, không gian xao động
Vạch vôi vẽ cung tên ngoài cổng

Cành nêu cao gió mới đung đưa

Người xôn xao chờ đón giao thừa

Chời đợi thời gian sang trang mới

Giò nạc vớt mùi thơm bốc khói

Nem thính treo lủng lẳng đầu hiên

Giò mỡ trắng phau gói mo cau mềm…

Mùi trầm ban thờ lung linh đèn nến

Trời xanh biếc lửng lơ chim én

Gió lùa bay lả tả hoa đào

Khoảnh khắc thời gian kỳ diệu làm sao

Chờ đợi bao nhiệm mầu đang tới

Sang ngày mai làm mới cuộc đời.

15/1/2011


CHỢ TẾT

Kĩu kịt đường xa phiên chợ tết

Gánh gồng năm cũ bán thời gian

Mua sắc hoa đào tươi mơn mởn

Tô hồng đối má đón xuân sang.



Trái bưởi vàng tươi như cuộn nắng

Hoa đào như con gái dậy thì

Bốn mùa đong đưa vai thiếu nữ

Đường quê chen chúc bước chân đi.

17/1/2011


HỘI CHEN NGÀY XƯA

(Chuyện có thật ở Bắc Ninh)

Làng đạo mạo dậy con trai con gái

Một lòng thụ thụ bất tương thân

Nhưng ra giêng ấm áp đêm xuân

Mở Hội chen, cửa đình náo nức

Tiếng trống lễ tế thần vừa dứt

Tắt nến đèn, trai gái chen nhau

Ôm chầm nhau, thích thú làm sao

Chẳng ai biết ai đâu mà sợ

Giải yếm đào buộc cho chặt nhé

Không thì bay mất yếm như chơi

Lưng eo buông xà tích bao sồi

Bao rồi cũng rơi đi đâu mất

Tiếc cái bao nhưng mà thích thật

Díu vào nhau rồi lại đẩy ra

Chạm vào người, hơi ấm thịt da

Ôm chặt nhau một giây ghì lại

Tiếng con gái thét kêu oai oái.

Tiếng cười reo vui đến nổ trời

Cầm được tay, sờ được người rồi

Thụ thụ bất tương thân, sổt toẹt…

Đèn nến thắp, giờ hội chen đã hết

Như bão qua, giờ gió lặng yên

Sân đình, trai gái dạt hai bên

Giờ này, đứa nào còn xí xớn

Roi trương tuần thẳng tay vút xuống

Giờ này thụ thụ bất tương thân …

Từ muôn đời, phong tục hội chen

Không mở hội - chẳng thuận hoà mưa gió

Người dịch bệnh, mất mùa lúa má

Nhờ gái trai nô nghịch một đêm xuân

Cả năm làng hoà cốc phong đăng

Tài thế đấy. Lệ xưa truyền lại

Con trai chạm vào người con gái

Sinh nhiệm màu cuộc sống thế gian.

7/1/2010

Nguyễn Phan Hách


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét