Hồ Man hoang dại
Truyện
mini
Thuận đem vợ từ phố Rêu miền núi về thị xã ở. Đường rừng heo hút, chỉ có tiếng gà gô đưa tiễn. hai vợ chồng khoác hai
tay nải lầm lũi bước. Non trưa, nghỉ chân bên hồ Man, ăn cơm nắm với trám muối. Đang mùa hoa Mua nở bạt ngàn, Thuận ngắt hoa Mua làm thảm trải cho vợ ngồi
khỏi lấm quần.
Hồ Man hoang dại, nước xanh biếc, sóng vỗ
ì oạp vào bờ đá. Cây rừng ngả cành sát mặt nước, tạo nên những vòm sâu hun hút
như lối xuống thủy cung. Vài con thiên nga nhởn nhơ bơi lội đuổi nhau ràn rạt
trên mặt hồ.
Nóng quá ,vợ Thuận cởi quần áo lần theo những
bậc đá ướt rượt xuống tắm, để rũ sạch bụi xứ rừng ,trước khi đến phố hội.
Rừng hoang chẳng có ai qua nên Thủy hoàn
toàn trần truồng. Nắng soi vào da thịt sáng lóa lên. Thuận sung sướng nhìn tấm
thân nõn nà, đẹp như tượng đá trắng của vợ. Trước khi Thủy bước xuống hồ ,Thuận
còn kéo lại, ôm ấp, hôn hít.
Thủy nằm trên thảm hoa Mua tím, mắt khép hững
hờ, đôi vú nhô lên sáng lóa, cánh tay ngọc ngà uể oải gối lên đầu.
Thuận ve vuốt từ bờ vai đến gót chân Thủy.
Thủy đứng dậy trần truồng đi uốn éo một vòng cho chồng ngắm, rồi nói:
- Thôi nhé.
- Ừ, thôi, em xuống tắm đi.
Thủy nhoài người
lao xuống làn nước trong vắt, vùng vẫy, bơi về phía những con thiên nga. Những
con thiên nga chả sợ, chúng vẫn lượn lờ. Thủy cũng như một con thiên nga khổng
lồ lượn lờ cùng với chúng.
Thuận gom đống quần áo của vợ trên thảm
hoa Mua, vắt lên cành cây. Anh biết Thủy sẽ còn tắm lâu. Ở phố Rêu, cạnh nhà,
cũng có một chiếc hồ nhỏ, và Thủy cũng thường bơi
vòng quanh không biết mỏi. Nàng bơi giỏi, và thích vẫy vùng với mặt nước trong
xanh.
Thuận kệ cho vợ tắm, anh đi lang thang dạo
chơi, chờ đợi. Rừng trưa mùi quả chín tỏa hương thơm nức. Hoa phong lan trên
cành cổ thụ rực rỡ. Lấy một nhành đem về thị xã làm kỷ niệm xứ rừng cũng hay.
Thuận trèo. Những con chim ríu rít, xập xòe bay qua đầu anh. Chúng quá đông,
nên áp đảo. Rồi Thuận phát hiện ra một đõ ong rừng ,mật trong như hổ phách. Anh
leo cao chuyền cành, quyết hái bằng được.
Một tay xách tổ ong, và chùm phong lan,
tay kia bám thân cây tụt xuống, khi Thuận
chạm được đến đất, thì người xây xát, mặt đỏ bầm nốt ong châm. Nhưng Thuận vui
thích vì nghĩ đến giây phút Thủy sẽ được kề môi vào hớp những giọt mật ong ngọt
ngào…
Khi Thuận ra đến bãi hoa Mua, thì vẫn chưa
thấy Thủy lên bờ. Bất giác nhìn ra mặt hồ Man thấy nó đen ngòm rờn rợn. Và khi
anh gọi to: “Thủy ơi”, thì cả đàn thiên nga giật mình vỗ cánh ràn rạt bay lên.
Những con thiên nga to lớn cất mình trong không trung xanh biếc, xa dần…
- Thủy ơi…
Mặt hồ vẫn yên lặng.
Hình như lúc nãy, mặt hồ trong xanh, có sóng rì rào. Sao bây giờ mặt hồ đen
ngòm, câm lặng, và rộng mênh mang đến lạnh người.
Thuận bắt đầu gào to rồi khóc rống lên. Từ
sau những bờ vùng tối om bóng lá, không thấy bóng Thủy ra.
Thuận xục xạo vòng quanh hồ, vừa chạy vừa
gọi. Những con chim rừng đang ríu ran, im bặt, chăm chú, lo lắng cùng Thuận. Mặt
hồ không có cả một vết tăm cá. Nắng trưa đỉnh đầu soi xuống mênh mang.
Thuận thấy những hàng cây bờ hồ chao đảo.
Rừng hoang, vắng hoe, không một bóng người. Biết nhờ ai bây giờ. Suốt buổi trưa, Thuận lội quanh ven hồ vừa khóc vừa
gọi một cách tuyệt vọng .Tiếng anh vọng vào rừng cây, vách núi âm âm u u, rồi dội
lại lan trên mặt hồ. Chim rừng câm bặt nhường cho tiếng gọi của anh vang xa. Tưởng như tiếng gọi có thể vọng xuống
được tận dưới thủy cung, vậy mà vẫn không thấy tiếng Thủy trả lời…
…Dân quanh vùng, cho đến mấy chục năm sau,
luôn khẳng định rằng: Hồ Man có những chỗ rất sâu, nước lạnh buốt, người con
gái ấy đã chết đuối. Dòng nước đã cuốn
cô mắc vào các búi rễ ngầm dưới lòng hồ, nên không tìm thấy xác.
Nhưng ông già Thuận thì bảo rằng: Không phải.
Vợ ông không chết đuối. Nàng bơi giỏi lắm. Hồ Man chưa là cái gì với nàng. Nàng
có thể bơi cả vài chục vòng quanh hồ. Nàng không chết đuối, mà là nàng đã biến
thành một con Thiên nga, hòa vào đàn thiên nga bay lên trời. Chứng cớ là lúc
nàng xuống tắm, ông nhìn thấy có chín con thiên nga, nhưng khi ông thốt gọi,
thì thấy rõ ràng là mười con bay lên…
Ông già Thuận mắt lòa, chân chậm sống trong
một ngõ hẻm thị xã. Thuở trước ông là chàng trai phố Rêu xứ rừng, số may lấy được
một người vợ quá đẹp. Hai vợ chồng chuyển về thị xã sống… Nhưng giữa đường…
Ông già Thuận gìa rồi chết. Hôm đưa đám,
có một vòng hoa vô danh, không biết của ai, từ nơi nào xa xôi gửi đến. Rồi một
ngày kia, dân quanh hẻm thị xã rộ lên một tin đồn: Vợ ông Thuận ngày xưa, chẳng
chết đuối, mà cũng chẳng biến thành thiên nga bay đi. Bà ấy chê chồng, bơi xuống
hồ, lẩn vào vòm cây, trốn ông ấy, bỏ ông ấy… Trần truồng, lấy lá rừng che thân,
bà ấy sau tìm về thành phố. Vòng hoa viếng vô danh kia chính là của bà ấy…
Đại Yên 6/2/2012
Nguyễn Phan Hách
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét