CHA TÔI KHÔNG VỀ
Tản văn của Nguyễn Phan HÁCH
Nhà tôi ở một mình trên sườn đồi . Phía trước là con sông trong vắt , đằng sau là rừng già .
Tôi lớn lên trong tiếng gió ngàn rền rĩ , và mùi cỏ dại héo thơm .
Mẹ tôi có mái tóc dài như suối . Ngày ngày bà rải những nắm thóc vàng trước nhà
gọi chim rừng đến nhặt và nghe nó nói chuyện
Mẹ tôi đẹp lắm . Trong nắng ban mai , bà giơ tay cuộn những sợi tơ trời trắng muốt đang bay lửng lơ và đan thành áo mặc.
Chợ phiên đường xa , Mẹ gánh những vầng mây biếc đi bán . Bao xanh , vạt áo của Người đựng đầy gió trời. Bà mua về những giọt mưa hoa đựng trên nón trắng.
Cha tôi đi đâu mãi chả về . Mẹ kể Cha là một Vì Sao xanh biếc ở trên trời . Một hôm Vì Sao đậu xuống hiên nhà , hiện hình thành một chàng trai đẹp . Mẹ có mang tôi trong một đêm sao băng đầy trời , núi đồi tràn ngập ánh sáng .
Cha tôi không thể ở lại ngôi nhà cột buộc bằng dây rừng ,mái lợp cỏ , của mẹ tôi được . Người còn phải đi chiến đấu . Đoàn quân Sao đang hành quan trên bầu trời , đội ngũ chờ ông . Ông đi mãi , đi mãi vào mênh mông , không bao giờ trở lại .
Tôi lớn lên nhìn lên trời sao, dõi theo bóng ông . Muôn ngàn vì sao hành quân , trong cuộc trường chinh muôn thuở.
Tôi nghe thấy những khẩu lệnh mà Đoàn quân Sao nói với nhau . Thỉnh thoảng có những vì sao rơi , đó là những người lính bị hy sinh trong chiến trận ….
30-7-2014
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét